"Đó không phải là Bắc Diệp sao?" Ra khỏi khu nội trú, ở lối đi nhỏ đối diện với vườn hoa sau bệnh viện, Chu Tú Lan hỏi Mai Thanh, Mai Thanh nhìn sang, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp đang nói chuyện với một cô gái trẻ.
"Là Bắc Diệp." Cô bé kia là ai ? Mai Thanh nghĩ ngợi, chưa từng thấy qua....
"Cô bé kia là ai ? Có vẻ quan hệ của hai người không tệ...." Chu Tú Lan lại hỏi, như có điều suy nghĩ , Lăng Bắc Diệp tạm biệt cô gái kia, đi tới lối ra của khu nội trú.
"Nói không chừng là đồng nghiệp hay là bạn bè nào đó vào viện? Bà thông gia, đi nhanh đi, thời gian không còn sớm" Mai Thanh cười nói, bọn họ cũng có công việc ở cơ quan của chính phủ, cũng vội vàng đi làm.
Chu Tú Lan lúc này mới hồi hồn, hai phu nhân cùng nhau ra khỏi khu nội trú.
Lăng Bắc Diệp vô tình gặp Lam Khả mua cơm ở dưới lầu, hai người thuận đường nói mấy câu, sau khi biết Lục Khải Lâm mang thai, Lam Khả vui vẻ thay Lăng Bắc Diệp, nhớ tới lời Lục Khải Lâm nói hôm qua, trong lòng không khỏi lại chua xót. Dứt khoát tìm phòng bệnh của Lục Khải Lâm, cô gõ cửa, có người mở cửa phòng bệnh giúp cô.
Thấy Lam Khả, Lục Khải Lâm không quá bất ngờ, lại rất bất ngờ, mới vừa biết mình ở bệnh viện nào, cũng chính là bệnh viện Lam Khả nằm. Bất ngờ là, không biết tại sao cô ấy lại biết cô vào viện.
Thấy Lam Khả mặc áo lông màu đen, đi bộ hơi chậm, cô gật đầu một cái, xin dì Tôn mang ghế ra cho cô ấy, cũng bảo dì Tôn rời đi.
"Sao em lại tới đây, đi lại như vậy, vết thương không sao chứ?" Thấy cô ngồi xuống, Lục Khải Lâm quan tâm hỏi.
"Không có chuyện gì, vết thương đã bắt đầu khép lại, đi lại cẩn thận thì không sao. Chị dâu, chúc mừng chị!" Lam Khả cười nói, da mặt trắng nõn, nụ cười trong suốt, không hề dối trá.
Với sự từng trải và nhận thức của cô nhận định Lam Khả trước mặt này, không phải là người xấu có tâm cơ, có lẽ, thích một người, thầm mến một người không hề sai. Yêu, bản thân không sai. Sai là, bỏ lỡ thiên thời địa lợi và mê tín.
Lục Khải Lâm gật đầu, "Vậy thì tốt." Cô cười nói.
Lam Khả cũng cười, "Chị dâu, chuyện hôm qua, em...." Cô đã cẩn thận suy nghĩ, bảo cô bây giờ không yêu Lăng Bắc là chuyện không thể nào làm được, chuyện tình cảm, không phải lý trí có thể thao túng . Lục Khải Lâm nhìn cô, lần này hiểu, cô ấy đến tìm cô, hẳn là vì chuyện kia.
"Em thích anh ấy, nhưng xin chị tin, em thật sự sẽ không phá hoại tình cảm vợ chồng của hai người!" Cô thành tâm nói, lòng chua xót, cũng ép bản thân phải nói như vậy, về sau sẽ giữ khoảng cách với Lăng Bắc Diệp.
Cô yêu anh, có lẽ không yêu ít hơn Lục Khải Lâm, nhưng tình yêu của cô là tình yêu đơn phương, cũng không thể trông thấy ánh mặt trời, không được thế tục chấp nhận.
Trong lòng Lục Khải Lâm chua xót, một người phụ nữ ở trước mặt bạn thừa nhận thích chồng bạn. Coi như người phụ nữ này không xấu, cũng thật lòng xin lỗi bạn, nhưng trong lòng bạn vẫn cảm thấy rất khó chịu, giống như có gai đâm vào tim.
Cô âm thầm thở dài, quên đi cảm giác nhoi nhói trong lòng, hướng về phía cô ấy, trên mặt thành thật của Lam Khả là vẻ thản nhiên, ánh mắt kia giống như đang nói với cô, hãy tin tưởng cô ấy.
"Hôm qua nói mấy lời kia với em, không phải cảnh cáo em, uy hiếp em, đứng ở góc độ của một người phụ nữ, là đang nhắc nhở em, cái gì nên yêu, cái gì không đáng để em yêu. Chị cũng là cảm thấy em là một cô gái tốt, nên mới làm như vậy.” Lục Khải Lâm thành tâm nói.
"Em hiểu, chị dâu, cám ơn chị đã tha thứ"
"Hi vọng em không phụ ý tốt của chị, tin rằng em sẽ tìm được một người đàn ông tốt đáng để em yêu, cũng sẽ yêu em. Nhưng người đó, không thể nào là chồng chị." Cô cười tỉnh táo nói.
Lam Khả gật đầu một cái, "Cám ơn trước đây em đã chăm sóc anh ấy, chị thật sự vô cùng cảm kích em." Nhắc tới điểm này, Lục Khải Lâm thấy áy náy với Lăng Bắc Diệp, cũng cảm thấy trước kia mình hoàn toàn không phải là một người vợ đạt tiêu chuẩn, còn không bằng Lam Khả trước mắt này.
"Chị dâu sau này em sẽ không, cũng nhắc nhở chị, quan tâm anh ấy nhiều hơn một chút, anh ấy rất yêu chị, em biết." Lam Khả thật lòng nói, trái tim lại quặn đau, giống như đang giao người mình yêu cho một người khác, nhưng người đó vốn không thuộc về cô…
Cô còn có thể nói cái gì đây? Lục Khải Lâm xấu hổ gật đầu, cũng cảm thấy Lam Khả thật sự thích Lăng Bắc Diệp .
Lam Khả cũng không nói gì thêm nữa, hàn huyên với cô mấy câu, mới rời đi. Lục Khải Lâm nhìn bóng lưng Lam Khả, ánh mắt ảm đạm, cảm giác trong lòng không nói ra được là như thế nào. Có lẽ, sự tồn tại của Lam Khả, là đang nhắc nhở cô, nên đối xử như thế nào với Lăng Bắc Diệp, nên làm sao để duy trì tốt cuộc hôn nhân này?
Lam Khả vừa nói, sẽ không để cho Lăng Bắc Diệp biết tình cảm của cô với anh, nếu như Lục Khải Lâm thật sự không yên lòng, cô ấy có thể chuyển khỏi bên cạnh Lăng Bắc Diệp....
Cô nói, việc này không cần thiết, cô tin tưởng Lăng Bắc Diệp, cũng tin tưởng Lam Khả.
***
Ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày rồi về nhà, bà cụ Lăng biết Lục Khải Lâm cuois cùng cũng mang bầu, còn vui vẻ hơn cả lúc biết Úc Tử Duyệt mang thai. Điều này đại biểu, hai vợ chồng Lăng Bắc Diệp không có bệnh, không phải sao? Tảng đá trong lòng rơi xuống, cố ý đến nhà thăm Lục Khải Lâm.
"Bà nội, người yên tâm đi, con sẽ thôi công việc, ở nhà an tâm dưỡng thai!" Ôm Tiểu Đằng Đằng nhà Úc Tử Duyệt nhà, Lục Khải Lâm nhìn bà nội ngồi trên ghế sa lon cười nói. Úc Tử Duyệt cũng ở một bên, vẫn vẻ mặt tươi cười cởi mở.
"Ừ, ba tháng đầu quan trọng nhất, nhất định phải coi chừng, còn có thể nôn nghén, phải giữ tâm trạng vui vẻ, sẽ tốt hơn rất nhiều!" Nhớ tới đau khổ gặp phải trong khoảng thời gian mang bầu, Úc Tử Duyệt nghĩ tới lại khó chịu, cũng may, nhìn lúc này nhìn con trai khỏe mạnh hoạt bát, cô vui mừng rất nhiều.
"A, em sẽ chú ý, chị có kinh nghiệm, sau này phải thường xuyên tới làm phiền chị rồi!" Lục Khải Lâm cười nói, lúc này Tiểu Đằng Đằng cau mày, đang lã chã sắp khóc , Úc Tử Duyệt liền vội vàng tiến lên, “Thằng nhóc thối tha này, lại đói bụng." Theo kinh nghiệm, cô kết luận nói, ôm lấy Tiểu Đằng Đằng, trở lại bên sofa, cho nó uống sữa.
Quả nhiên, tiểu tử bắt đầu mút giống như con heo nhỏ, Lục Khải Lâm nhìn một màn này, trong lòng rất hâm mộ, cũng rung động, mong muốn con mình cũng lớn như vậy, có thể ôm vào trong ngực cho uống sữa như thế.
Bà Lăng luôn luôn nghiêm túc hôm nay khóe miệng vẫn luôn cười rộ, sau đó lại cùng đi với Úc Tử Duyệt, dưới sự dìu đỡ của dì Vương, rời đi.
***
"Ọe...." Lại nôn nghén, đây là lần đầu tiên cô biết nôn nghén, ghé vào bồn rửa tay, ói không ngừng, cảm giác buồn nôn này làm sao cũng không biến mất, sắp nôn đến vỡ mật, thì cô mới thôi. Dì Tôn thấy cô khổ sở như vậy,không ngừng vỗ phía sau lưng của cô, vừa đưa nước súc miệng vừa đưa lông khăn .
"Dì Tôn, cháu vẫn tốt." Cô cười nói, vô lực đi về phía phòng ngủ, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Cũng mất mác nhìn điện thoại di động, không biết hôm nay Lăng Bắc Diệp có phải tăng ca không....
Đúng lúc đang mất mác, thì điện thoại di động vang lên, là điện thoại của anh, tâm trạng thoáng cái trở nên sáng ngời.
Mùa đông khắc nghiệt, đêm khuya, Lăng Bắc Diệp vẫn ở bên ngoài theo dõi nghi phạm, tối nay không biết lúc nào mới có thể trở về, không Quên gọi điện thoại cho cô, “Vẫn chưa ngủ sao?” Nghe tiếng thở dốc của cô, Lăng Bác Diệp hỏi.
“Ừ, mới vừa ói qua, lên giường rồi, anh còn đang bận sao?” Lục Khải Lâm nhỏ giọng hỏi.
Nghe nói cô ói, anh đau lòng, “Có nặng lắm không? Nếu cảm thấy không thoải mái, lập tức liên lạc với bác sĩ, hiểu chưa?” Lăng Bác Diệp lo lắng nói, hai ngày nay, luôn trở về rất khuya, rất sớm lại ra ngoài, hầu như không có thời gian ở với cô, cảm thấy áy náy với cô.
“không nghiêm trọng như vậy, nôn nghén là rất bình thường. Anh bận thì bận, cũng phải chú ý sức khỏe, hôm nay nhiệt độ lại giảm rồi!” Lục Khải Lâm quan tâm nói, suy nghĩ một chút anh cũng thật sự không dễ dàng.
“Ừ, vẫn đang ở bên ngoài nằm vùng, tối nay không biết lúc nào mới có thể kết thúc công việc, em ngủ sớm đi, sợ lạnh thì bảo dì Tôn chuẩn bị cho mất túi chườm nóng…Có biến, cứ như vậy nha!” Lăng Bác Diệp đang nói, thấy tần số cùa đồng nghiệp, vội vàng nói xong, cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, anh nhảy từ trên xe xuống, nhanh chóng rút súng lục ra, xông vào trong bóng tối, những người khác dưới sự chỉ huy của anh, xông vào trong một ngõ hẹp sâu thẳm.
một cánh cửa bị đá văng ra, “không được nhúc nhích!” Mấy người đang vây quanh hút thuốc phiện bị chặn lại trở tay không kịp, rối rít giơ tay đầu hàng.
Mang nghi phạm đi, ngay sau đó lại tra hỏi, tra hỏi xong, đã là hai giờ sáng, mới kết thúc công việc.
Về đến nhà, vội vã nhẹ nhàng lẻn vào phòng ngủ, mở một chiếc đèn bàn, lặng lẽ nhìn cô, làm sao lại cảm thấy hai ngày nay cô gầy đi rất nhiều? Tim đau nhói, cúi đầu hôn cô một cái, thấy cô giật giật anh vội vã buông cô ra, chỉ sợ đánh thức cô, ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Anh đến phòng khách tắm, tắm xong, lại trở về phòng ngủ, chỉ thấy cô đã tỉnh lại.
“thì ra là anh thật trở lại, còn tưởng rằng mới vừa rồi là đang nằm mơ.” cô nhìn anh, cười nói, trong lòng hết sức mừng rỡ. Lăng Bác Diệp cười cười, lên giường, sau khi nằm xuống, ôm cô vào trong ngực, “Có thể đụng đến đứa bé không?”
“Anh đừng động loạn là được rồi.” cô lười biếng nói, chân vốn lạnh lẽo bởi vì có anh tiến vào mà rất nhanh đã ấm áp, thân thể của cô cũng dựa vào cơ thể giống như lò lửa của anh, ôm anh, mất mác trong lòng biến mất.
Lăng Bác Diệp nghe lời không dám động loạn, bảo bối mềm mại trong ngực, anh còn phải khống chế, đè nén ** của mình.
“Anh em nhận chức rồi chứ?” Muốn trò chuyện với anh, thời gian ở cùng anh hàng ngày thật sự quá ít.
“Ừ…Quan mới nhậm chức ba tầng lửa…Lửa này cháy rất mãnh liệt…” Lăng Bác Diệp mệt mỏi nói.
“Anh ấy cũng là người cuồng công việc! Anh giúp em khuyên anh ấy một chút…”
“Ừ…”
Anh ngủ thiếp đi? Lục Khải Lâm ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi thăm hai tiếng, chỉ nghe anh thật ngủ thiếp đi. Chắc là quá mệt. cô bĩu môi, lại làm ổ trong ngực anh.
Ngày thứ hai khi tỉnh lại, Lăng Bác Diệp đã đi làm từ sáng sớm, Lục Khải Lâm ảo não, mình ngủ như chết vậy, ngay cả anh rời giường cũng không biết!
“Diệp thiếu gia sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, cậu ấy nói chờ bận hai ngày nữa, cuối tuần này có thời gian ở cùng cô.” Dì Tôn nói, Lục Khải Lâm nghe nói cuối tuần anh có thời gian ở cùng cô, mừng rỡ không thôi. Cũng cảm thấy mình có chút giống với cô gái mới biết yêu, lại kích động như vậy.
Vui vẻ ăn bữa sáng, giống như kỳ tích không nôn nghén, cả ngày, tâm tình của cô đều rất tốt.
***
Chủ nhật, Lăng Bác Diệp quả nhiên được nghỉ, nhưng năm giờ sáng mới về đến nhà, ngủ thẳng tới mười giờ mới dậy. Lúc xế chiều, Lục Khải Chính cũng tới thăm bọn họ, hàn huyên một lát, lại rời đi. Lục Khải Lâm vẫn không biết Nhan Tịch cũng mang thai, chỉ cảm thấy anh cả hôm nay có chút cô đơn.
“không nôn nữa rồi hả?” Lục Khải Lâm lại nôn một lát, Lăng Bác Diệp ngẩng đầu lên nhìn cô, dịu dàng hỏi, vội vàng đưa nước súc miệng qua, trên gương mặt tuấn tú nhuộm đau lòng.
Sau khi súc miệng, cô cười tỏ vẻ không sao nói với anh, “Anh đừng lo lắng, nôn nghén rất bình thường, cố chịu hơn một tháng nữa là được.”
Lăng Bác Diệp thở phào một cái, trên mặt đau lòng còn chưa biến mất, ôm giúp cô đi ra ngoài, ôm cô, đi về phía cửa sổ. “Bà xã…”
“Hả?”
một tiếng bà xã, làm cô nổi cả da gà, nhưng trong lòng cũng ngọt ngào, Lục Khải Lâm không nhịn được xoa bụng.
“Làm sao?” Anh không nói lời nào, cô lại hỏi.
“Chính là muốn gọi em.” Lăng Bác Diệp cúi đầu, cười nói với cô, không nhịn được hôn xuống môi của cô, lần này, cô cũng hôn lại anh một cái, anh lại đáp trả, hai người cứ mổ tới mổ lui như vậy, giống như hai đứa bé, đang đùa nghịch, tiếng vười vui thích làm trong phòng ấm áp.
Tiếng cười nói của hai người bị tiếng chuông điện thoại của Lăng Bác Diệp cắt đứt, trong lòng Lục Khải Lâm mất mác, nghĩ thầm, chẳng lẽ anh lại có hành động gì sao?