Cửa không khóa, ánh đèn màu vàng hắt ra, cô mới vừa tới gần cảm thấy ánh đèn này hơi chói mắt. Chớp chớp mắt rồi mới đi vào.
Người đàn ông mặc quần áo đen đưa lưng về phía cô. Nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi này làm tim cô đập nhanh. Hồi tưởng lại bóng lưng ở hộp đêm ngày đó, lúc ấy đã cảm thấy chính là anh. Trong lòng có chút ê ẩm, đêm đó anh cũng hung hăng nắm cánh tay của cô, làm vết thương của cô bị rách.
Cũng ở cùng với người phụ nữ khác, suy nghĩ như vậy làm trong lòng cảm thấy không thoải mái có chút ghen tị.
Cảm giác cô đến gần, trái tim Lăng Bắc Diệp co quắp, trong tay còn đang nắm một túi tài liệu, đốt ngón tay không nhịn được mà nắm thật chặt, tim càng thêm quặn đau.
"Anh A Diệp....” Cô mở miệng thì thào nói, anh vẫn còn sống tốt quá rồi. Nhưng lúc này cô không có dũng khí tiến lên ôm anh, cũng không còn tư cách đó. Một tiếng "Anh A Diệp" làm anh lòng chua xót, tim buồn bực.
Lăng Bắc Diệp chậm rãi xoay người, không đeo kính đen, vết sẹo đột nhiên xuất hiện trên gương mặt làm trái tim cô co quắp.
Hai người ngăn cách nhau bởi một bàn trà thủy tinh, trên bàn trà không có gì cả, Lăng Bắc Diệp để túi tài liệu màu lá cọ xuống bàn “Ly hôn đi!” Lạnh nhạt mở miệng, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
Mà đầu óc của cô lại bối rối ong ong, giống như có vô số con chim nhỏ đang hót, âm thanh không lớn nhưng làm cho người ta khó mà chịu được.
Hồi lâu cô mới khôi phục tri giác, ngước mắt nhìn anh mở miệng nói “Tại sao?” Lạnh nhạt hỏi ra ba chữ này, trong con ngươi lại tràn đầy khổ sở, theo lý thuyết anh cũng không biết cô bị người ta cường bạo. Nhưng tại sao anh nói muốn ly hôn?
Trái tim co quắp, anh bỏ qua sự đau đớn này “Đêm đó người cường bạo cô là tôi. Lục Khải Lâm, chúng ta kết thúc đi!” Đêm đó anh biết rõ hậu quả mình làm như vậy, nếu như cô biết người đó là anh,nhất định không thể tha thứ cho anh!
Vậy thì hoàn toàn kết thúc đi!
Anh không có tư cách sống chung với cô nữa, dù sao xa anh cô cũng sống rất tốt.
Cô giống như bị người ta đánh một gậy vào đầu, đầu óc càng mờ mịt hơn, khó có thể tin nổi nhìn anh, sau đó không ngừng lắc đầu “Không, anh lừa em....Không phải....Không phải....! Sao anh có thể đối xử với em như vậy?! Tại sao anh có thể tổn thương em như vậy....” Cô thì thào nói, không chịu tin tưởng người nhục nhã cô lại chính là anh!
Câu hỏi của cô làm anh đau lòng, đúng vậy tại sao anh lại tàn nhẫn nhục nhã cô như thế? Cô là em gái Lâm Lâm của anh, là người từ nhỏ đến lớn anh muốn nâng niu trong lòng bàn tay....Tại sao lại nỡ làm vậy? Nhưng chỉ có làm như vậy mới không phải nhìn thấy cô cười nói với người đàn ông khác....
Lại càng không cam tâm việc cô phớt lờ anh!
"Đúng là tôi! Nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác đi thuê phòng, nên tôi muốn trả thù cô! Cứ làm như vậy, ly hôn đi chúng ta kết thúc. Cô muốn kiện tôi cũng được.” Bình nứt không sợ bể, anh lạnh nhạt nói, nhìn thấy vẻ mặt của cô vì khó có thể tin nổi mà đau khổ, trái tim không khỏi đau thắt lại.
Một người bị hủy dung, hút thuốc phiện thậm chí là một người đàn ông không có tiền đồ, còn có tư cách gì bù đắp cho người phụ nữ đã bị anh tổn thương! Anh không đứng lên, nếu như không phải bởi vì trách nhiệm với cha mẹ và các con anh đã sớm chết đi rồi.
"Lăng Bắc Diệp anh…” Cô rống lên, trừng mắt nhìn anh khổ sở quát lên, âm thanh khàn khàn. Trái tim càng khổ sở, làm sao cũng không ngờ được người đêm đó hành hạ cô, nhục nhã cô, lại chính là anh!
Anh A Diệp của cô....
"Lục Khải Lâm ly hôn đi, ai trong chúng ta cũng không rõ mình yêu người nào, tôi cũng không yêu cô như trong tưởng tượng của tôi. Bị quỷ ám mới nhớ mãi không quên cô, cố ý cưới cô, sau khi thực sự đạt được, cảm giác cũng không còn như vậy.” Anh bình tĩnh nói, cảm thấy mình có thể không thật sự yêu cô.
Nếu không thì đã không tổn thương cô như vậy.
Anh cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu của cô dành cho anh, trước khi mất tích cô lạnh nhạt với anh như vậy, một mình anh ở đồn cảnh sát ăn cơm không đúng bữa, lúc bệnh đau bao tử phát tác sẽ nhớ tới cô, nhớ tới cô độc ác và không hiểu anh. Mang theo oán hận với cô mà rời đi.
Lời nói vô tình của anh làm lòng cô chua xót, nhìn mặt anh không chút thay đổi, con ngươi lạnh băng, đêm đó anh nói những lời thô bỉ nhục nhã cô, lúc này người đàn ông ở trước mắt giống như ma quỷ hủy hoại cô.
Cô có nên cảm thấy may mắn vì người cường bạo cô là anh không? May mắn không nổi, chỉ biết là hết rồi. Thật sự kết thúc rồi, cô hận không thể giết chết anh!
"Tôi ly hôn! Tôi đồng ý ly hôn!” Cô gào to, tiến lên ngồi xổm xuống, đôi tay run rẩy hoảng loạn mở túi tài liệu, run rẩy lấy giấy tờ bên trong ra, cầm bút máy ở bên cạnh lên tìm chỗ ký tên, nhanh chóng ký tên của mình lên.
Lăng Bắc Diệp lạnh lùng nhìn một màn này, tim như bị dao cắt, trước kia chưa từng nghĩ tới sẽ buông tay cô, hôm nay....
Thật sự có một ngày như thế, có loại cảm giác trời long đất lở, hình như là tuyệt vọng. Trong nháy mắt thế giới biến thành màu đen. Khi cô viết xong chữ cuối cùng thì tờ giấy kia bị cô đâm thủng một lỗ.
"Tôi chỉ muốn hai đứa bé!” Cô còn có con, không có người dàn ông tuyệt tình này thì vẫn còn các con.
"Cho cô.” Nhìn cô khôi phục lại bình tĩnh đứng lên, anh lạnh nhạt nói. Cũng biết không có anh, cô vẫn có thể sống rất tốt.
"Đêm đó tôi bị mẹ lôi đến yến tiệc, người đàn ông kia thừa dịp tôi uống say muốn....Lăng Bắc Diệp, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, Lục Khải Lâm tôi không phải người đàn bà phóng túng dâm loạn như trong miệng anh nói! Tôi không đi kiện anh, coi như là bị chó điên cắn một cái! Tôi hận anh! Về sau đừng để tôi gặp lại anh!” Nhìn mặt của anh cô kiên quyết nói.
Đêm đó anh mắng cô là đồ đê tiện, là người phụ nữ dâm đãng, là người phụ nữ ti tiện có lỗi với chồng mình. Những thứ kia cô đều nhớ.
Lời của cô làm trái tim anh đau đớn, con ngươi chán nản nhìn cô “Hối hận sao? Anh không cần hối hận, bởi vì anh chưa từng tin tưởng tôi! Chúng ta tiếp tục sống cùng nhau thật sự cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Lăng Bắc Diệp tôi thật sự hận anh!” Cô run rẩy cắn răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ.
Đối với cô mà nói, anh đối xử với cô như vậy, không chỉ là vô tình mà là không tín nhiệm cô, chà đạp lên tôn nghiêm của cô.
Cô nói xong bước ra cửa, anh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô trái tim tràn đầy hối tiếc. Cũng biết rằng anh hoàn toàn mất đi cô là anh tự tay đẩy cô ra. Lăng Bắc Diệp đáng đời mày!
Bóng dáng của cô biến mất, ngực anh chợt giống như có hàng vạn con kiến đang cắn, nỗi khổ sở không thể quen thuộc hơn ập đến, toàn thân anh run rẩy đau đớn, sắc mặt bắt đầu trắng bệch chạy vào phòng ngủ.