Cô không việc gì phải sợ mẹ anh cả.
Chu Tú Lan nghiêm mặt nhìn Lục Khải Chính và Nhan Tịch, nhìn diện mạo hết sức bình thường của Nhan Tịch, không hiểu được tại sao con trai mình lại yêu cô gái diện mạo bình thường này đến như vậy. Mới đầu, cô cho rằng bởi vì Lục Khải Chính cảm thấy áy náy, nếu không bà thật không nghĩ ra được một lí do gì khiến Lục Khải Chính yêu một cô gái như vậy
"Ngọn gió nào đưa Lục phu nhân tới đây thế?" Lục Khải Chính cũng không tức giận, anh không tin bà ấy động Nhan Tịch ngay trước mặt anh, nắm tay Nhan Tịch đi lên tới cửa nhà, còn hỏi cô chìa khóa, Nhan Tịch không nhanh không chậm móc chìa khóa ra đưa cho anh.
Chu Tú Lan không lên tiếng, Lục Khải Chính mở cửa nhà ra, "Mời phu nhân vào nhà." Nhan Tịch nhìn Chu Tú Lan, lễ phép nói, cũng không còn cười nữa, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng. Đối với người phụ nữ sang trọng mà ngạo mạn này, cô không cười nổi.
Chu Tú Lan nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi vào cửa, Nhan Tịch đi phía sau.
"Khải Chính, ông nội đang bị bệnh!" Cửa vừa được đóng lại, Chu Tú Lan liền mở miệng, nói với bóng lưng của Lục Khải Chính. Lục Khải Chính xoay người, "Mời ngồi!" Anh ngồi xuống ghế salon, nói với Chu Tú Lan.
Lúc này, Nhan Tịch bưng trà ra, đặt trên bàn, xong định rời đi, lại bị Lục Khải Chính bắt lấy tay kéo lại, "Em phải về phòng viết văn." Nhan Tịch giãy tránh ra, nói với Lục Khải Chính.
Lục Khải Chính buông tay cô ra, cười cười với cô, Chu Tú Lan cầm chiếc túi hàng hiệu đứng yên tại chỗ cũ, cũng không ngồi xuống, đợi đến khi Nhan Tịch đi vào trong phòng, bà mới mở miệng nói tiếp: "Ông nội bị bệnh! Con phải trở về ngay!" Chu Tú Lan giận dữ nói.
"Tôi biết!" Anh làm sao lại không biết, hai ngày trước anh đã biết rồi, Lục Khải Chính uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói.
"Mày..." Chu Tú Lan thấy phản ứng của Lục Khải Chính như thế, tức giận mắng, "Làm trưởng tôn của Lục gia, ông nội bị bệnh, bản thân vẫn vui vẻ bên ngoài. Lục Khải Chính! Tao không biết nên nói là mày tốt hay không nữa? Người nhà chú hai, chú ba ngày xun xoe chạy đến xu nịnh ông không hết, còn mày thì cứ ung dung tự tại." Chu Tú Lan nhìn Lục Khải Chính vẻ mặt không quan tâm ngồi trên ghế salon, quát.
Vẻ mặt Lục Khải Chính vẫn lạnh nhạt, khóe miệng thậm chí còn giương lên nụ cười giễu cợt, "Bọn họ muốn xu nịnh ông nội, nhưng tôi không muốn." Lục Khải Chính rốt cuộc cũng chịu nhìn bà Chu một cái, nói.
"Mày..." Nghe Lục Khải Chính nói vậy, Chu Tú Lan giận dữ đến muốn xông tới cho anh hai cáu bạt tai!
"Lục Khải Chính, đâu cần phải cố tỏ ra thanh cao như vậy! Mắt nhìn qua một chút là thấy, nếu mày khiến ông cụ tức giận, đừng nói đến chuyện hôn sự, thậm chí cả tiền đồ của mày, ông cụ cũng sẽ hủy hoại! Tính tình của ông cụ mày không phải là không biết!" Chu Tú Lan tức giận rống lên, giọng nói của bà truyền tới phòng ngủ, Nhan Tịch đâu còn tâm tình nào viết văn nữa, nghe từng lời Chu Tú Lan nói, lòng cô cùng càng lúc càng trầm xuống.
Hạnh phúc tại sao lại khó khăn như vậy? Từ tối hôm qua đến bây giờ, cô chím đắm trong hạnh phúc mà buông lỏng, chuyên tâm cùng Lục Khải Chính yêu đương, ai ngờ vẫn phải đối mặt với thực tế.
Lục Khải Chính đang nói gì đó, cô nghe không rõ lắm, chỉ nghe được Chu Tú Lan vẫn như trước rống lên câu: "Ông cụ bảo mày mang cô ta về Thủ Đô gặp ông!" Sau đó là một loạt tiếng đóng cửa rầm rầm.
Nhan tịch thở ra một hơi, vội vàng chạy ra ngoài, thấy Lục Khải Chính ngửa mặt dựa người vào ghế salon, nhắm mắt lại, dáng vẻ dường như rất mệt mỏi, Nhan Tịch tiến lại, đứng ở sau lưng anh, hai tay đặt lên bả vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp, "Mẹ anh nói gì thế?"
"Ưmh" Lục Khải Chính thoải mái rên lên, mở mắt ra, nhìn vẻ mặt cười nhạt của Nhan Tịch, đưa tay sờ dưới cằm của cô, "Vể Thủ Đô thăm ông nội với anh, được không?" Lục Khải Chính cười nói, nghĩ lại ông cụ đối với anh chẳng có gì sai cả.
Nghe Lục Khải Chính nói như thế, lòng Nhan Tịch thắt lại, hàng lông mày nhíu chặt, "Ông nội anh sao? Ông nhìn thấy em có vui không?" Nhan Tịch cứng ngắc hỏi lại, trong lòng sợ hãi, cô chưa từng quên mẹ anh đã coi thường cô như thế nào.
"Dáng vẻ người nhà anh giống thích ăn thịt người lắm hả? Ông nội anh ít nhiều gì cũng là một chính nhân quân tử, sẽ không làm mấy chuyện đàn bà giống mẹ anh đâu!" Lục Khải Chính buông tay, cầm tay cô, lôi cô vòng qua ghế sa lon, rồi kéo cô vào trong ngực mình, anh ôm cô, nói.
"Nếu ông nội anh có đồng ý thì mẹ em cũng chưa đồng ý đâu!" Nhan Tịch bĩu môi nói.
"Nói nhảm! Người mẹ lại không muốn con gái mình được gả cho người chồng tốt, hôm nào gặp mặt anh thể hiện tốt một chút, chắn chắn mẹ em sẽ đặc biệt chào đón anh làm chống của con gái mẹ!" Lục Khải Chính nâng cầm Nhan Tịch lên, hả hê nói, nhìn bộ dạng lạc quan như vậy của anh, giống như không có chuyện gì có thể làm khó anh được vậy, trong lòng Nhan Tịch trở nên kiên định hơn rất nhiều.
"Cuồng tự luyến!" Nhan Tịch nhìn anh chằm chằm nói, "Em thật sự không muốn trở lại Thủ Đô." Nhan Tịch nhắm hai mắt lại nói, "Lục Khải Chính, em sợ có ngày mọi người đều biết đến chuyện em bị hai người đàn ông cùng người đàn bà kia làm nhục, sẽ làm cho anh mất mặt." Nhan Tịch thì thào nói, những chuyện này luôn khiến cô sợ hãi, cũng là chuyện khiến cô khổ sở nhất, nó giống như một vết nhơ không thể rửa sạch trong cuộc đời của cô!
"Nhan! Tịch! Cả ngày đầu em suy nghĩ những gì thế?" Lục Khải Chính gằn giọng quát, hung hăng cắn xuống miệng của cô, "Hai gã đàn ông đó với ả đàn bà kia thì sao chứ? Bất luận bọn chúng làm gì em, em đều rất sạch! Em là vì hi sinh vì vụ án mới bị thế! Không những không mất mặt, mà còn rất vinh quang!" Lục Khải Chính giận dữ dạy dỗ cô.
Nhất định cứ phải xé vết thương kia ra sao?
Nhan tịch nhìn sắc mặt xanh mét của người đối diện, trong lòng run rẩy, "Được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Anh cho em một đêm suy nghĩ đã, về phòng thôi." Nhan Tịch nhàn nhạt nói, từ trong ngực anh đứng lên, Lục Khải Chính cũng không ngăn cô, sau khi cô trở về phòng, amh cũng trở về phòng.
Vào phòng ngủ, Lục Khải Chính liền hút thuốc, áp lực trong lòng anh thế nào chỉ có chính anh biết rõ, ở trước mặt Nhan Tịch, anh chỉ cố tỏ ra lạc quan thế thôi. Cưới cô, thật sự vẫn còn vô cùng khó khăn. Lần này đi gặp ông nội anh có thể không có trở ngại gì, nhưng vẫn còn có các thế lực khác.
Còn có những thế lực muốn bám váy nhà họ Lục anh, muốn dựa vào hôn nhân với nhà họ Lục để củng cố sức mạnh. . . . . .
Nếu như anh có thể quyết định gia đình của mình, anh nhất định sẽ không chọn chọn sinh ra trong gia đình chính trị.
Đêm nay, hai người đều có tâm sự riêng đều ở phòng của mình mà tự trải qua. Sáng sớm hôm sau, Nhan Tịch đồng ý theo Lục Khải Chính trở về Thủ Đô, Lục Khải Chính liền lập tức mua hai vé máy bay, Nhan Tịch thu thập hành lý đơn giản, theo anh.
***
Nhan Tịch vốn cho rằng chỉ có khi nào bất đắc dĩ cô mới trở lại Thủ Đô, không ngờ hôm nay đã trở lại. Mới ra tới phi trường, liền thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đợi bọn họ, Nhan Tịch biết, là xe Lục Khải Chính đã phân phó từ trước tới đón bọn họ.
Lên xe, Nhan Tịch mệt mỏi ngáp một cái, sau đó áp vào ngực Lục Khải Chính, Lục Khải Chính vòng tay qua ôm lấy bả vai của cô, "Về nhà trọ của tôi trước."
"Căn phòng kia thật sự là của anh hả? Em còn tưởng là đạo cụ tổ chức chuẩn bị cho anh cơ." Nhan Tịch hiểu ra phòng trọ anh nói là chỗ nào, liền hỏi.
"Đó là căn phòng lão tử dùng tiền mồ hôi nước mắt suốt ba năm buôn bán hợp pháp kiếm được đó.!" Lục Khải Chính vô cùng đắc chí nói, "Cho nên, gả cho anh, em không cần phải lo lắng không có tiền xài đâu." Anh cười giỡn nói tiếp.
Nhan Tịch ngồi thẳng dậy, liếc anh một cái, "Không đi gặp ông nội của anh trước sao?"
"Ông già ấy ngày một ngày hai không đi ngay được đâu!" Lục Khải Chính không đứng đắn nói, Nhan Tịch liền đánh lên mu bàn tay của anh, "Không được nói người già như thế! Anh thật không phải người con có hiếu!"
Lục Khải Chính cười cười, thật ra thì tình cảm của anh và ông cụ rất tốt, mặc dù ngoài mặt ông cụ tỏ ra rất nghiêm túc với anh, đòi hỏi cũng rất nghiêm khắc, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở trong nhà này, lợi ích của gia đình là trên hết, tình thân không đáng nhắc đến.
Trở lại căn phòng của Lục Khải Chính, nhìn bên trong không nhiễm một hạt bụi, hẳn là có người thường xuyên tới quét dọn, "Em muốn ngủ." Nhan Tịch mệt mỏi nói, ngáp dài một cái, Lục Khải Chính khom người, ôm mông cô nâng lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
"Lục Khải Chính! Anh không được làm nữa..." Lời còn chưa nói hết, đã bị anh đặt lên chiếc giường lớn rộng hai mét, Lục Khải Chính đắp chăn lên cho cô.
"Nghĩ bậy cái gì đấy? Trong đầu chỉ toàn tư tưởng sắc dục!" Lục Khải Chính chống hai tay bên người cô, nhìn cô đang nằm trên giường, trêu ghẹo nói, lời của anh làm mặt Nhan Tịch đỏ bừng lên! Là cô suy nghĩ nhiều, tưởng anh lại nổi thú tính!
"Ngủ đi!" Lục Khải Chính nhìn cô cười nói, sau đó đi ra khỏi phòng, Nhan Tịch buồn ngủ khép mí mắt nặng trĩu lại, ngủ thiếp đi.
***
"Đằng Đằng, tới đây, mẹ thay tã nào."
Nhan Tịch mơ màng tỉnh giấc, trong phòng tối đen, cô bật đèn ngủ phía đầu giường lên, xuống giường, vừa mới mở cửa phòng ra, liền nghe thấy một giọng nữ không thể quen thuôc hơn. Cô mở trừng hai mắt, nhìn lại, liền thấy Úc Tử Duyệt đang ngồi trên ghế sa lon, thay tã cho đứa bé ngồi trong lòng.
"Duyệt Duyệt!" Nhan Tịch kinh ngạc hô lên.
Úc Tử Duyệt nghe thấy tiếng hô của Nhan Tịch, nhìn lại, thấy cô đang đứng ở cửa phòng ngủ, vẻ mặt kinh ngạc "Đằng Đằng, ai kia?" Úc Tử Duyệt nhấc Tiểu Đằng Đằng đứng lên đùi mình, chỉ Nhan Tịch đang đứng ở phía cửa phòng, nói bên tai thằng bé.
"Đó có phải là dì Nhan Tịch thường nói chuyện với Tiểu Đằng Đằng trên webcam không?" Úc Tử Duyệt lại nói ở bên tai thằng bé, Nhan Tịch tươi cười đi lại phía hai mẹ con Úc Tử Duyệt.
"Tiểu Đằng Đằng" Nhìn thằng bé đội chiếc mũ quả dưa, đôi mắt to đen láy như hai quả nho, Nhan Tịch mừng rỡ cười nói. Tiểu Đằng Đằng sợ hãi nhìn cô, có chút sợ người lạ.
Nhan Tịch tiến lại gần hơn, ngồi xổm trước mặt Úc Tử Duyệt, nắm hai nắm tay nhỏ của Tiểu Đằng Đằng, dịu dàng cười nói, "Tiểu Đằng Đằng, có nhớ dì Nhan Tịch không? Dì là dì Nhan nè!" Nhan Tịch cười nói, còn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Đằng Đằng một cái.
Lục Khải Chính đang đeo tạp dề đứng ở cửa phòng bếp nhìn cảnh vừa rồi, khóe miệng nhẹ cong lên, rồi đi vào trong bếp.
Trong phòng bếp, Lăng Bắc Hàn đang cắt khoai tây, lưỡi dao đưa xuống liên tiếp, cả củ khoai lớn cứ như vậy mà trở thành từng sợi nhỏ rất đều nhau, "Lão Lục, chuyện của cậu và Nhan Tịch tôi thấy không đơn giản đâu, gần đây các thế lực đấu nhau rất dữ dội." Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, tiếng nói rất nhỏ, chỉ có lục Khải Chính nghe được.
Lục Khải Chính cũng gật đầu một cái, nói: "Thân bất do kỷ mà.".
"Vốn dĩ, nếu Bắc Sam tái giá thì thế lực của Triệu gia sẽ không dám làm liều..." Lăng Bắc Hàn lại nói, Nhan Tịch vào cửa phòng bếp, trong lúc vô tình nghe được những lời Lăng Bắc Hàn, trong lòng chợt căng thẳng, "Thức ăn đã nấu xong chưa?" Cô làm bộ như không nghe thấy gì, đi vào cửa, nói.
Lục Khải Chính thấy cô đi vào, thoáng kinh ngạc, nghĩ thầm cô có nghe thấy những lời anh và Lăng Bắc Hàn nói không, chỉ thấy vẻ mặt của cô vô cùng tự nhiên, "Lão Lăng, ngây người gì đó, còn không mau nấu cơm đi, vợ tôi đói rồi kìa!" Lục Khải Chính quát Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn hung dữ trừng mắt liếc anh một cái, Nhan Tịch cũng nghiêm mặt nói, "Lục Khải Chính, sao anh dám nói như vậy với Trung tá Lăng?"
"Lão Lục nói gì chồng em đấy?" Lúc này, Úc Tử Duyệt cũng đi vào, lớn tiếng nói, đi tới bên cạnh Lăng Bắc Hàn, thân mật vòng tay ôm hông anh từ phía sau, trừng mắt nhìn Lục Khải Chính, "Lão Lục! Anh còn không mau xào rau đi!" Úc Tử Duyệt quát Lục Khải Chính, báo thù thay chồng mình.
Lăng Bắc Hàn cưng chiều cười cười, trong lòng vô cùng ngọt ngào!
Cả bốn người bận rộn trong phòng bếp, chỉ chốc lát sau, một bàn đầy thức ăn được dọn lên, Tiểu Đằng Đằng cũng ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, bốn người bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ vô cùng hạnh phúc của Nhan Tịch và Lục Khải Chính, trong lòng hết sức vui mừng.
Nhan Tịch thấy cuộc sống hạnh phúc của gia đình Úc Tử Duyệt, trong lòng cũng hết sức hâm mộ.
"Hai người mau kết hôn kết hôn đi, rồi chuyển nhà đến phía dưới lầu nhà bọn em, chúng mình làm hàng xóm!" Úc Tử Duyệt nói với Nhan Tịch và Lục Khải Chính, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Nhan Tịch làm hàng xóm với mình, "Khi đó, nếu như Lăng Bắc Hàn không ở nhà, Lão Lục cũng không ở nhà, em sẽ mang Tiểu Đằng Đằng sang ở với chị, giống như lúc ở Tô Thành vậy!"
Nhan Tịch nhìn cô cười, "Bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm!"
"Sớm gì mà sớm! Chỉ cần em đồng ý, ngày mai anh về lấy trộm sổ hộ khẩu là xong!" Lục Khải Chính đùa giỡn nói, Lăng Bắc Hàn không nói gì chỉ cười cười, nghĩ thầm Lão Lục xem rac còn rất lạc quan, tình thế của Lục gia bây giờ rất nghiêm trọng.
"Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!" Nhan Tịch xem thường nói.
"Đúng đó! Chị Nhan, chị đừng để cho Lão Lục dễ dàng được như ý!" Úc Tử Duyệt cười giỡn nói.
"Ơ hay, anh mắc tội gì với em à?" Lục Khải Chính liếc xéo Úc Tử Duyệt phía đối diện nói, nói xong liền nhấp một ngụm rượu vang.
"Không có, em chỉ là muốn thay chị Nhan đòi chút quyền lợi thôi!"
"Em tự quản lão Lăng nhà em đi."
"Em yên tâm 100% về Lão Lăng nhà em rồi!" Úc Tử Duyệt đắc chí phản bác, Lục Khải Chính xấu xa bật cười, "Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nhớ năm đó Lão Lăng nhà em cũng là..."
"Lục Khải Chính!" Lăng Bắc Hàn lập tức cắt lời của Lục Khải Chính.
"Sao thế? Năm đó anh ấy làm sao?" Úc Tử Duyệt liền vội vàng hỏi, "Hỏi cái gì mà hỏi! Ăn cơm đi!" Lăng Bắc Hàn gắp cho Úc Tử Duyệt một miếng sườn, nói.
"Không được! Lão Lục, anh phải nói rõ ràng!" Úc Tử Duyệt nhất quyết không tha, lại hỏi, uống một chút rượu, Lục Khải Chính hơi ngà ngà say, cười ngả ngớn, dựa lưng vào ghế, "Không có, không có gì." Cố tình khích bác Úc Tử Duyệt, Lục Khải Chính lại nói.
"Nhất định là có vấn đề! Lăng Bắc Hàn! Anh nói đi, Lão Lục có ý gì? Người ta nói anh ấy phong lưu, tại sao anh ấy cũng nói anh như thế." Úc Tử Duyệt lớn tiếng nói, lúc này Nhan Tịch chỉ cười cười, muốn nghe xem chú luống cuống giải thích thế nào.
"Ngốc, cậu ta nói như vậy là vì muốn trả đũa!" Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt, nhỏ giọng nói.
"Còn lâu! Anh không rảnh rỗi thế đâu." Lục Khải Chính lại nói.
"Vậy Lão Lục, anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ Lão Lăng nhà em trước kia cũng rất ăn chơi ư?" Úc Tử Duyệt buồn bực nói.
"Cái gì là mà cũng phong lưu. Anh không hề phong lưu nhé, anh là tiêu chuẩn thanh niên tốt đấy."
"Cậu đó! Người nào ngày ngày dẫn đầu cả bọn đi trêu chọc nữ sinh hả?" Nghĩ lại lúc Lục Khải Chính mới mười bảy, mười tám, mười chín tuổi, Lăng Bắc Hàn trêu ghẹo nói, lời của anh vừa mới dứt, Nhan Tịch liền lập tức xoay người, vẻ mặt không vui nhìn Lục Khải Chính.
Lục Khải Chính liếc sang Nhan Tịch, rồi lại quay đầu nhìn Lăng Bắc Hàn, "Lão Lăng, không cho cậu đi theo cậu liền phá tôi thế hả. Năm đó, không phải cậu cũng chơi sao?" Lục Khải Chính lật tẩy Lăng Bắc Hàn.
"Chơi? Chơi cái gì?" Lời của Lục Khải Chính vừa dứt, Úc Tử Duyệt liền nổi giận, nhìn Lăng Bắc Hàn chất vấn.
Lăng Bắc Hàn chột dạ nhìn cô, "Lão Lục nói giỡn thôi, cậu ta đang trả đũa, đừng để bị lừa." Anh cười nhạt giải thích, cũng không dám chọc giận người phụ nữ này, nếu không, anh sẽ không được yên ổn đâu!
Nhan Tịch như hiểu ra được chuyện gì, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Lục Khải Chính, thì ra là anh ta còn trẻ cũng là một kẻ ong bướm!
"Lăng Bắc Hàn! Anh không phải là xử nam có đúng không?" Lúc này, Úc Tử Duyệt liền nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, say khướt mà rống lên.
". . . . . ." Lăng Bắc Hàn đen mặt, lén trừng mắt nhìn Lục Khải Chính, Lục Khải Chính cười xấu xa, có điều sắc mặt của Nhan Tịch bên cạnh anh cũng không được tốt!
"Mau khai ra!" Úc Tử Duyệt hét lớn, dáng vẻ giống y hệt cọp mẹ. Lăng Bắc Hàn một tay kéo cô qua, ôm vào trong ngực, "Con anh cũng đã lớn như vậy rồi, sao có thể là xử nam được chứ?" Lăng Bắc Hàn ôm Úc Tử Duyệt, nghiêm túc nói.
Lời của anh khiến Nhan Tịch ngẩn người, Lục Khải Chính cũng cười cười, tên này đang cuống mà cũng phản ứng nhanh thật đấy. Úc Tử Duyệt sững sờ, suy nghĩ lời nói của anh, một lát sau mới phản ứng được, "Anh... Về nhà em sẽ xử lý anh!" Úc Tử vui mừng nói, không tra hỏi tiếp nữa.
Sau đó, trong thời gian còn lại, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn không ngừng cho Úc Tử Duyệt uống rượu, cuối cùng, Úc Tử Duyệt được anh bế ra khỏi nhà Lục Khải Chính, Tiểu Đằng Đằng cũng được bảo mẫu bế đi.
"Lục Khải Chính, không phải trước kia anh rất phong lưu đấy chứ?" Đóng cửa lại, Nhan Tịch nhìn Lục Khải Chính chất vấn.
Lục Khải Chính tiến lại gần, ôm lấy hông cô, cúi đầu, hôn lên môi cô một cái, "Lúc còn trẻ không phong lưu một chút không phải đã làm lãng phí tuối thanh xuân quý giá rồi sao!" Anh cười xấu xa nói, cắn cắn lên môi của cô.
"Ưmh, anh... Đừng đụng vào em!" Nhan Tịch đưa đẩy ngực anh ra, hung dữ quát.
"Này, cô gái, không phải em cũng giống Úc Tử Duyệt, để ý anh có phải là xử nam hay không?" Lục Khải Chính chặn miệng Nhan Tịch, cúi đầu hỏi. Tim Nhan Tịch nóng lên, vốn dĩ cô không có ý gì cả, có điều anh hỏi lại như vậy khiến cô rất ngạc nhiên!