Dư âm của ánh hoàng hôn chiếu vào cửa sổ, trong phòng ánh sáng mờ mờ, bóng dáng cao lớn màu đen đứng ở đó, một luồng ánh mặt trời chiếu sáng một bên gương mặt anh, trong ánh sáng mờ mờ, chỉ thấy anh đang hút thuốc. Úc Tử Duyệt từ trong hôn mê tỉnh lại, thấy anh lặng lẽ đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Lúc này anh đang nghĩ gì vậy? Tại sao trên người anh cô lại nhìn thấy một tầng bi thương nhàn nhạt? Là cô suy nghĩ quá nhiều sao? Úc Tử Duyệt trong lòng lo lắng nghĩ. Đồng thời cũng phát hiện ra mình không đoán được tâm tư của anh.
Cảm giác được ánh mắt chăm chú, Lăng Bắc Hàn quay đầu, chỉ thấy cô một tay chống đầu, lẳng lặng nhìn mình. Anh dập tắt điếu thuốc, đi tới bên giường.
“Dậy thôi, không còn sớm!” đã là hơn năm giờ chiều, Lăng Bắc Hàn tối nay không có ý định trở về bộ đội.
“A, đúng rồi, tối nay em còn muốn tới chỗ bọn nhỏ ăn tết.” Úc Tử Duyệt nhìn đồng hồ, vội vàng ngồi dậy nói, Lăng Bắc Hàn cẩn thận mặc áo cho cô, Úc Tử Duyệt cũng hưởng thụ phối hợp với anh anh, giống như đứa bé được anh chăm sóc.
“Anh đi cùng với em!” Cảm động khi cô vẫn thường xuyên tới thăm những đứa trẻ kia, Lăng Bắc Hàn dịu dàng cười nói.
Hai người chưa ăn cơm đã đến nhà trẻ, cùng đám trẻ chơi hoa đăng, chơi đố đèn, ở nhà trẻ còn có bà nội nấu bánh nguyên tiêu. Hơn tám giờ tối, Lăng Bắc Hàn kéo Úc Tử Duyệt đi siêu thị, thừa dịp siêu thị chưa đóng cửa, mua cho cô một đống đồ sinh hoạt hàng ngày.
“Sao phải mua nhiều như vậy? Đến Tô Thành cũng có thể mua được mà!” Úc Tử Duyệt nhìn một xe đầy đồ sinh hoạt, dở khóc dở cười nói, ngay cả băng vệ sinh anh cũng chuẩn bị cho cô....
Nhìn một xe chở đầu đồ, Lăng Bắc Hàn cũng mới ý thức được hóa ra mình lại lấy nhiều đồ như vậy.......Không yên lòng để cô một mình tới Tô Thành, sợ cô chăm sóc bản thân không tốt.......Lăng Bắc Hàn nhìn cô, có chút ngượng ngùng cười cười, “Vậy cái gì cần thì mang đi! Cái gì không cần thì giữ lại!” Khi nói có hơi cứng nhắc, anh ôm vai cô, đến quầy thu ngân.......
“Anh hôm nay thật kỳ lạ!” Úc Tử Duyệt nói thầm.
Lăng Bắc Hàn sững sờ, biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao? Vậy mà cô lại có thể cảm nhận được, “Lại suy nghĩ lung tung cái gì?” anh cưng chiều vuốt tóc cô nói.
Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, mình cũng chỉ là quá quan tâm anh thôi mà.
Sau khi hai người từ siêu thị mua đồ xong, liền chạy thẳng về nhà, Úc Tử Duyệt còn chưa gọi điện thoại về nhà cũ.
“Lăng Bắc Hàn...... đừng...... quá nhiều...... a......” anh giống như chưa bao giờ thỏa mãn, điên cuồng muốn cô, lúc này, Úc Tử Duyệt nằm ở giường, gương mặt nhỏ chôn trong gối, thét to.
Anh sao có thể chịu rút lui trong sự ấm áp khít khao của cô, môi mỏng dán lên tấm lưng trần nhẵn nhịu hôn hít, gặm nhấm.
“Đừng.......Sâu quá.......Tha cho em.......A!” Sau khi liên tiếp rên rỉ, cô thét lên một tiếng, sau đó Úc Tử Duyệt đã bất tỉnh!
Anh nằm trên lưng cô, môi mỏng yêu thương hôn lên cổ cô, cẩn thận, trân trọng: tin anh, bất kể thế nào, hãy tin anh.... Môi mỏng khẽ mấp máy, Lăng Bắc Hàn im lặng nói.
Buổi chiều ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt xuất phát đến Tô Thành, Lăng Bắc Hàn đưa cô đến sân bay, sau khi làm thủ tục, Úc Tử Duyệt không chịu vào đại sảnh sớm, kéo Lăng Bắc Hàn đến một góc yên tĩnh trong quảng trường, Lăng Bắc Hàn cũng cảm nhận được rõ cô không nỡ rời mình.
Hai người vẫn mười ngón tay vào nhau, Úc Tử Duyệt đỏ mắt lưu luyến nhìn gương mặt tuấn tú của anh, “Em rảnh rỗi sẽ trở về được không?” cô nhìn anh, chu miệng làm nũng, không ngừng lắc lắc cánh tay anh.
Đôi mắt thâm thúy như đầm sâu của Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, đưa tay nhẹ vuốt ve sợi tóc bên má cô, “Lúc em rảnh rỗi thì chưa chắc anh đã rảnh rỗi. Tháng ba bộ đội phải đến vùng khác tập huấn, anh cũng có thể không ở thủ đô. Em yên tâm làm việc ở thủ đô, nếu như anh rảnh rỗi sẽ đến tìm em!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, lòng tràn đầy tiếc nuối.
Anh nói như vậy, Úc Tử Duyệt trong lòng đau xót, mới nghĩ tới ba tháng không được gặp anh, trong lòng cô liền ê ẩm, không kìm lòng được, cô nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh, “Anh phải chú ý an toàn, chú ý nghỉ ngơi, đừng liều mạng, chân của anh mới bị thương......” cô khàn giọng nói, hai cánh tay đặt sau lưng Lăng Bắc Hàn níu chặt áo anh.
Lăng Bắc Hàn sững sờ đưa tay, bàn tay dày rộng xoa đầu cô, “Làm gì đến mức đau thương như vậy! Cũng chỉ là ba tháng, có nhớ lúc mới kết hôn, em còn mong anh anh không ở nhà cơ mà!” Lăng Bắc Hàn cười, dường như đùa giỡn với cô.
Úc Tử Duyệt cũng nhớ tới bọn họ vừa mới kết hôn, lúc ấy cô còn ước gì anh không ở nhà, hai tháng sau, thậm chí ngay cả một cú điện thoại bọn họ cũng không gọi.... Bây giờ nhớ lại, lúc đó mình quả thật không biết quý trọng!
“Nhưng bây giờ người em yêu là anh....” ách một tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở, cô hít thật sâu mùi trên người Lăng Bắc Hàn.
Yêu, là cô yêu anh. Trước kia có lẽ còn chưa nhận ra, chỉ có cảm giác mình thích anh, nhưng hiện tại cô rõ ràng cảm thấy, mình càng ngày càng lệ thuộc vào anh, càng ngày càng quan tâm, có lẽ đây chính là yêu?
Một câu nói mang theo hương vị làm nũng khiến trái tim Lăng Bắc Hàn không tự chỉ run lên, dường như đây là lần đầu tiên cô nói yêu anh.... Anh không kiềm chế được đưa tay ôm chặt lấy cô, dùng sức để ôm. Ba tháng, cho anh thời gian ba tháng, anh nhất định sẽ giải quyết tất cả!
“Yêu anh, hãy tin tưởng anh!” Một hồi lâu, anh buông cô ra, nhìn cô, kiên định nói , đôi mắt sâu thẳm nhìn cô phức tạp. Úc Tử Duyệt nhìn anh, mở trừng hai mắt, “Ừm......” cô ngu ngơ đồng ý.
“Thời gian không còn sớm, em lên máy bay đi!” Lăng Bắc Hàn cong khóe môi, kéo hành lý của cô, dắt tay cô, đi về phía đại sảnh.
“Lăng Bắc Hàn! Em nhất định sẽ cố gắng, sẽ không để anh thất vọng!” Úc Tử Duyệt vừa đi vừa nói.
“Anh không cần em phải thật xuất sắc, chỉ cần vệ mình, tự chăm sóc bản thân thật tốt! Hiểu không? Lúc một mình, nhất định phải chú ý an toàn!” Lăng Bắc Hàn cố nén lo lắng trong lòng nói với cô.
Anh quan tâm cô như vậy khiến cô cảm động, càng không ngừng gật đầu, “Anh yên tâm! Một mình em tới Vân Nam, đi từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng đều không sao, đừng coi thường khả năng tự lập của em. Lúc ở cạnh anh có chút lệ thuộc, nhưng lúc một mình em rất độc lập!” Điểm này cô tổng kết lại cũng không sai.
Đi cùng với anh không tự chủ được lệ thuộc vào anh, hưởng thụ sự chăm sóc của anh. Nhưng, thật ra thì những chuyện này, cô một mình cũng có thể, dĩ nhiên, trừ việc nấu cơm.
Cô không nhắc tới chuyện đi từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng thì thôi, nhắc tới trong lòng Lăng Bắc Hàn đến nay vẫn còn sợ hãi, trong đầu hiện lên một bóng người mảnh khảnh nhỏ bé, thiếu chút nữa đã bị đất đá cuốn đi. Anh quay đầu, nhìn thật sâu vào bóng dáng bên cạnh, cổ họng có chút nghẹn ngào.
May mà, khi đó xuất hiện tương đối kịp thời, có lẽ cũng là ý trời.
“Không nên mạo hiểm, không nên vọng động, mọi việc đều phải tỉnh táo, bình tĩnh đối mặt!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, lại nói.
“Biết rồi! Ba tháng sau, em sẽ khiến anh phải chống mắt ra nhìn! Em là Đại ký giả Úc đó!” cô kiêu ngạo nói, lấy thẻ chứng nhận phóng viên còn chưa gỡ xuống giơ lên cho anh xem! Lăng Bắc Hàn kéo qua, nghiêm túc nhìn một chút, khóe miệng nở nụ cười.
“Tốt nhất là anh cũng phải cố gắng cho em, đợi ngày nào đó đối tượng phỏng vấn của anh là em, em hy vọng anh sẽ hoàn thành được nhiệm vụ trọng đạ, được lãnh đạo quốc gia gặp gỡ, trao tặng huân chương cho anh! Cũng không được phép vi phạm kỷ luật, bị đá ra khỏi quân đội nha!” Úc Tử Duyệt nhìn anh, còn nhón chân lên, vỗ vỗ vào vai anh, thao thao bất tuyệt nói.
Lăng Bắc Hàn mím môi, nở nụ cười, “Anh sẽ không để cho em phải thất vọng!” nhìn dáng vẻ thẳng thắn của cô, trong lòng anh nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, lúc này, loa phát thanh trong sân bay cũng vang lên, thúc giục Úc Tử Duyệt mau chóng lên máy bay để kiểm tra.
“Em đi nha.....” trong lòng cực kỳ không nỡ, nhưng, dù sao cũng phải tới lúc chia tay. Úc Tử Duyệt hít một hơi, cố gắng nở nụ cười, hy vọng ba tháng này sớm kết thúc một chút! Thật ra thì, cô có ở thủ đô hay không cũng giống nhau, lúc ở thủ đô, bọn họ cũng phải xa nhau..... Trong lòng cô tự an ủi mình như vậy.
Lăng Bắc Hàn ngắm bóng lưng cô, trong tim đau đớn, bỗng chốc anh đưa tay kéo cánh tay cô, trước con mắt kinh ngạc của hành khách, anh ôm cô vào trong ngực.
Úc Tử Duyệt không ngờ người luôn chú trọng hình tượng như anh lại có thể trước mặt mọi người ôm cô, nhưng cô cũng cũng nhiệt tình đưa tay, ôm lấy lưng anh, gương mặt nhỏ vùi trong ngực anh, không ngừng cọ xát.
Loa phát thanh lại thúc giục lần nữa, Lăng Bắc Hàn mới buông cô ra, nâng mặt cô lên, nặng nề đặt một nụ hôn, sau nó mới thả lỏng cô ra.
“Bái bai...... nhớ mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho em! Không có thời gian gọi điện thoại thì nhắn tin cũng được!” Úc Tử Duyệt nói với anh, không ngừng vẫy tay, nói một tràng, sau đó mới lưu luyến đến cửa kiểm tra.
Lăng Bắc Hàn chỉ gật đầu, nhìn cô, mỉm cười, cho đến bóng dáng của cô biến mất, anh mới bước chân đi.
Ở lối ra sân bay, gặp một đoàn người, trong đó có một người đàn ông có thân hình cao lớn, đeo kính đen hấp dẫn ánh mắt anh, Tư Đồ Ngạn!
Tư Đồ Ngạn giống như cũng nhìn thấy anh, gật đầu với anh một cái, trong miệng còn nhai kẹo cao su, sau đó rời đi bằng một lối khác, sau khi Lăng Bắc Hàn lên xe, liền nhắn một tin nhắn rồi gửi đi.
“Lăng đại ca!” Thôi Nhã Lan không ngờ buổi tối Lăng Bắc Hàn sẽ xuất hiện ở chỗ của cô, sau khi mở cửa liền mời Lăng Bắc Hàn vào nhà.
Còn chưa vào cửa, Lăng Bắc Hàn đã ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc bắc, chỉ thấy Hạ Tĩnh Sơ ngồi trên ghế sa lon cũ kỹ, trong tay đang cầm một cái chén, thấy anh đi vào, gương mặt kinh ngạc. Nhưng trong nội tâm lại vui vẻ , ngày hôm qua anh nói, thiếu cô, anh sẽ trả! Như vậy, anh muốn trả lại cô thứ gì chứ?
“Anh, sao anh lại tới?” Hạ Tĩnh Sơ để chén thuốc xuống, bên trong là nước thuốc đen nhánh.
“Chị Tĩnh Sơ, sao chị còn chưa uống....Aizzz!!!? Thuốc nguội không còn hiệu quả a!!!” Thôi Nhã Lan thấy Hạ Tĩnh Sơ còn chưa uống xong, vội vàng khuyên nhủ. Lăng Bắc Hàn nhíu mày, quan sát căn phòng trọ này.
Sau tấm rèm này là giường, trong nhà để bếp gas, bàn gấp, còn có một cái bếp than, tản ra mùi than nhàn nhạt. Thấy hoàn cảnh của Thôi Nhã Lan như vậy, trong lòng Lăng Bắc Hàn có chút áy náy, thật ra mình chưa từng thực sự giúp đỡ cô.
“Chị, đắng quá....” Hạ Tĩnh Sơ cười chua xót, lại cầm chén lên, bịt mũi uống từng ngụm.
“Thuốc đắng sao! Chị nhất định phải uống thuốc đúng giờ, đừng để khối u từ lành tính chuyển sang ác tính mới tốt!” Thôi Nhã Lan đứng bên cạnh nói, “Lăng đại ca, anh ngồi đi! Em đi rót cho anh cốc nước!” Thôi Nhã Lan nhiệt tình nói với Lăng Bắc Hàn.
“Không cần, không cần!” Lăng Bắc Hàn vội vàng nói, “Khối u là thế nào?” Lúc này Lăng Bắc Hàn mới mơ hồ nhớ lại, hôm đó gặp Hạ Tĩnh Sơ trong bệnh viện, hình như cô tới khoa phụ sản.....
Vấn đề của Lăng Bắc Hàn khiến động tác uống thuốc của Hạ Tĩnh Sơ cứng ngắc, thân thể Thôi Nhã Lan cũng khẽ dừng lại, Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, nhàn nhạt lắc đầu, “Tử cung của chị Tĩnh Sơ có một khối u, cũng may không sao.....” Thôi Nhã Lan thành thật nói.
Hạ Tĩnh Sơ liếc cô một cái, vừa cười vừa nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, “Bệnh chuyển biến rồi.” cô nói nhẹ như nước chảy mây trôi, giống như là chấp nhận số phận. Hạ Tĩnh Sơ cảm giác cả đời này cô thật thất bại, nhưng vẫn không cam lòng muốn giãy giụa.
Bệnh chuyển biến rồi sao?
Ý của cô là bởi vì chuyện lần trước tử cung bị thương, cho nên bây giờ chuyển biến? Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, trong lòng lại phiền muộn.
“Anh tới là để nói cho em biết, em có thể chuyển về nhà rồi, sau này bà ấy sẽ không làm khó em nữa!” Lăng Bắc Hàn nhìn Hạ Tĩnh Sơ, trầm giọng nói.
“Lăng đại ca, thật sự anh......” Thôi Nhã Lan nghe Lăng Bắc Hàn nói như thế, kích động hỏi, nhưng lại sợ mình lắm mồm, muốn nói lại thôi. Quả nhiên, chị Tĩnh Sơ không đặt điều, thật sự là mẹ Lăng đại ca ỷ thế hiếp người.
“Cám ơn anh đã giúp em! Anh vẫn là không giống bọn họ...” Hạ Tĩnh Sơ đứng dậy, nhìn Lăng Bắc Hàn cười nói. Cũng không nghĩ Lăng Bắc Hàn sẽ giúp cô, không khỏi mừng rỡ, khẳng định Lăng Bắc Hàn vẫn không nhẫn tâm đối với mình.
“Anh nói rồi, nợ em, anh sẽ trả!” Lăng Bắc Hàn lại nói, nhìn đồng hồ, “Sau này có chuyện gì có thể trực tiếp tìm anh!” trước khi đi, anh nói như vậy.
“Không cần, như vậy sẽ ảnh hưởng tới anh, thật không tốt!” Hạ Tĩnh Sơ vội vàng nói, gương mặt chân thành tha thiết, giống như thật sự nghĩ cho anh!
Lăng Bắc Hàn không nói gì, đẩy cửa, đi ra ngoài
Một tuần lễ sau......
“Làm gì vậy? Sao lại không nhận điện thoại?” Một mình trong phòng khách, Úc Tử Duyệt co rúc trên giường, nhìn màn hình điện thoại tức giận nói.
Cô tới Tô Thành một tuần lễ rồi, mỗi ngày đều bận rộn học tập, cố gắng làm việc. Thường đi cùng tổ phỏng vấn đến hiện trường, trong lúc bận rộn, cô không có thời gian nhớ Lăng Bắc Hàn, nhưng, màn đêm buông xuống là lúc nỗi nhớ anh bắt đầu lên men.
Một tuần lễ, chỉ có ba lần điện thoại kết nối, những lần khác đều tắt máy, điều này khiến trong lòng Úc Tử Duyệt rất không thoải mái. Đã nói cho dù không gọi điện thoại, cũng phải cho cô biết một chút tin tức chứ!
“Chỉ là, bây giờ anh đang ở vùng ngoại ô, chuẩn chị cho đợt tập huấn sắp tới?” Hom trước lúc gọi điện thoại cho cô, anh nói đang chuẩn bị.
Đúng lúc cô đang cảm thấy mất mác, màn hình điện thoại di động chợt sáng lên, mất mác trong lòng trong nháy mắt chuyển thành mừng rỡ......