“Thật khó chịu! Sao trời lại đột nhiên mưa lớn như thế chứ?” Cả người dinh dính khiến cô khó chịu cau mày, lấy khăn lông trong túi ra lau mặt, quần như ướt hết cả, trên giầy còn dính chút bùn, cô buồn bực, rút giấy lau khom người xuống lau bùn trên đôi giày Cavans.
Lục Khải Chính cầm lông khăn quay đầu, thấy cô đang cúi xuống bên phía mình, hai mắt lơ đãng liếc thấy bên trong cổ áo cô, suy nghĩ bậy bạ.... Một luồng nhiệt chớt xông thẳng lên đầu, phía dưới căng trướng nóng rực, đau đến không chịu được!
Thật sự rất muốn được đưa tay vào trong ngực áo cô, xoa nắn khắp nơi.
Động lòng không bằng hành động, cánh tay phải của Lục Khải Chính nắm bả vai của cô, kéo cô vào trong ngực, tay trái ném lông khan đi, dò vào trong cổ áo của cô...
“A.” Nhan Tịch không ngờ Lục Khải Chính lại đánh lén cô như vậy, hơn nữa còn là giữa ban ngày ban mặt, đang ở trong xe! Cô kêu lên, tên đàn ông chết tiệt này....
“Lục Khải Chính đang ở trong xe đó!” Mặc dù ở phía bên ngoài không có người nào, trời vẫn còn mưa, màn mưa vừa dầy vừa nặng rơi trên cửa sổ xe, cảnh vật bên ngoài cửa sổ mơ hồ, nhưng Nhan Tịch vẫn tức giận ôm đầu của hắn, cố đẩy hắn ra, nhưng người đàn ông như dã thú này đâu chịu tha cho cô, làm xằng làm bậy trước ngực cô....
Nhan Tịch bị anh giày vò một lúc thì lý trí dần dần tan rã, cảm giác toàn thân càng thêm khó chịu, vừa nhìn thấy ngoài cửa xe có một chiếc xe đi ngang qua, cô liền lập tức đẩy Lục Khải Chính ra, “Anh làm gì thế?” Cô tức giận rống lên, giọng nói có chút khàn khàn. Mới vừa rồi cô cũng thiếu chút nữa không kiềm chế được....
“Mẹ kiếp!” Bị cô cắt đứt, Lục Khải Chính tức giận, con ngươi phóng hỏa nhìn cô chằm chằm, rống to.
“.....” Nhan Tịch bị lời nói thô lỗ của anh làm cho kinh hãi, không nói gì nhìn hắn, sắc mặt hồng lên, “Đồ thần kinh! Mau về nhà thôi!” Cô sửa sang lại y phục ướt nhẹp của mình, cũng chính lại áo lót bên trong cho ngay ngắn, buồn bực nói với anh.
“Anh đau!” Lục Khải Chính chỉ xuống chỗ quần của mình, lớn tiếng nói, Nhan Tịch nhìn xuống liền thấy được thứ đó của anh đang đứng lên.
Nhan Tịch trợn mắt há mồm nhìn anh, không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, “Cố chịu đi!” Cô tức giận nói, quay đầu không thèm nhìn anh nữa, không ngừng lau tóc cho mình.
Lục Khải Chính không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ phải khởi động xe đi về....
“Hắt xì!"
“Cởi quần áo ra!” Một lát sau, đột nhiên Nhan Tịch bị lạnh mà hắt hơi, Lục Khải Chính cau mày, gần như ra lệnh cho cô.
Cởi quần áo? Thần kinh! Nhan Tịch nhìn gương mặt nhìn nghiêng của anh, mắng thầm, cô còn lâu mới đi làm thứ chuyện bại hoại này! Không thèm để ý tới hắn, cô rút khăn giấy ra lau mũi, “Hắt xì!"
Lục Khải Chính tăng nhiệt độ trong xe lên, buông tay lái ra, nhanh chóng cởi chiếc áo thun trên người ra, sau đó tiếp tục lái xe. Nhan Tịch thấy anh làm như vậy, nhìn da thịt màu đồng, cơ ngực to lớn, còn có những vết sẹo nhàn nhạt trên người anh, trông vô cùng dã tính, làm cho người ta mặt hồng tim đập.
Lục Khải Chính thấy cô không có phản ứng gì, tức giận quay tay lái, lao xe lên vỉa hè, chạy thêm vài trăm thước nữa, sau đó mới dừng lại.
“Bảo em cởi quần áo ra, không nghe thấy sao?” Lục Khải Chính lườm cô, tức giận nói, anh cũng chỉ là sợ cô bị cảm lạnh thôi mà.
“Anh mau lái về nhà không phải tốt sao?” Nhan Tịch tức giận phản bác, anh nghĩ cô giống anh được sao? Nào có ai trần truồng ngồi trong xe bao giờ, dù cho trên cửa sổ xe có dán tấm chắn, người bên ngoài không thấy được bên trong.
“Ông đây hôm nay không về nhà! Ở chỗ này!” Thấy cô cứng đầu như vậy, Lục Khải Chính vô cùng tức giận, nói xong liền ngả ghế ra sau, tựa người lên ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Nhan Tịch nhìn dáng vẻ nằm bất động của anh, tức giận tới mức muốn đánh người! “Lục Khải Chính! Anh phát điên cái gì vậy?” Cô nhổm người dậy đánh thật mạnh lên ngực của anh, la lớn.
“A.” ai ngờ, cái ghế của cô không biết tại sao đột nhiên chậm rãi ngả xuống, nằm ngang ra, Nhan Tịch giật mình sợ hãi kêu lên, chỉ thấy trên mặt Lục Khải Chính đầy vẻ hả hê, sau đó, lật người đè lên người cô....
Hơi thở mập mờ ở trong buồng xe Land Rover rộng rãi tỏa ra khắp nơi, chỉ chốc lát sau, sườn xe liền rung lắc chấn động giữa màn mưa xối xả.
“Phù…!’
Cô không chút sức lực nằm trên ghế dựa, Lục Khải Chính ngồi ở bên cạnh, lau mồ hôi trên mặt cô, động tác vô cùng dịu dàng. Nhan Tịch híp hai mắt lại nhìn anh, cảm thật anh thật là một người tình hoàn mỹ, cũng không nhịn được mà thầm than sức quyến rũ của anh lại có thể khiến cô mất đi lý trí như vậy, ở trong xe, ngay ven đường dã ngoại lại mây mưa làm tình với anh....
Chỉ trong chốc lát cô liền quên hết tất cả mà nghênh hợp với anh.
Cô thở hổn hển nhìn anh, ánh mắt mênh mông sóng nước, hai gò má đỏ hồng, cánh môi sưng lên, đỏ tươi như cánh hoa hồng, ngực bởi vì đang thở dốc mà phập phồng dữ dội.
Ánh mắt Lục Khải Chính dịu dàng nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, nhưng cũng không tránh được ánh mắt oán trách của cô, “Lục Khải Chính, dù gì anh cũng là một nhân viên chính phủ vậy mà lại….” Nhan Tịch tức giận thở hổn hển nói.
“Nhân viên chính phủ thì làm sao? Nhân viên chính phủ thì không có thất tình lục dục sao? Hơn nữa, hiện tại anh đang nghỉ phép!” Lục Khải Chính nhìn cô, cười nói, sau đó cầm lấy áo lót cùng áo thun đã khô của cô, mặc vào cho cô.
Nhan Tịch vừa bị hành hạ, chẳng muộn động đậy, để mặc anh phục vụ mình.
Rốt cuộc người đàn ông mình yêu là một người như thế nào chứ, tuy anh là cảnh sát, nhưng ấn tượng anh để lại cho cô lại là một kẻ xấu, còn có chút không đứng đắn, nhưng bên trong lại là một người đàn ông có trách nhiệm và lòng thương người. Cô vẫn còn nhớ rất rõ, khi cô bị ngã vào đài phun nước, anh đường đường là một ông chủ lớn lại mang máy tính đi sửa giúp cô....
Giúp cô mặc quần áo tử tế, nâng ghế lên, Lục Khải Chính cũng mặc quần áo vào, khởi động xe. Nhan Tịch nhìn đồng hồ, cũng đã hơn hai giờ chiều rồi, “Anh mau lái xe về đi, lát nữa em trai em về rồi!” Nhan Tịch bực tức nói.
“Em trai em đã 20 tuổi, em còn sợ nó lạc sao? Để cho nó tự bắt xe về đi!” Lục Khải Chính trầm giọng, cảm thấy cô thực sự là quan tâm quá mức đến người nhà rồi.
Nhan Tịch không lên tiếng, lại nhớ đến cú điện thoại đe dọa hôm trước, trong lòng cô vô cùng lo lắng, liền gọi điện thoại cho Nhan Húc Dương, bảo nó tự bắt xe về nhà, rồi lại gọi điện thoại cho mẹ, nói cho bà biết mình đã gửi tiền, em trai cũng sắp về rồi.
Sau khi cúp điện thoại, phát hiện ra Lục Khải Chính đang nhìn mình, cô quay đầu lại nhìn về phía trước, “Nhất định bọn họ không được xảy ra chuyện gì, anh chưa từng trải qua cảm giác bất lực trơ mắt nhìn người thân của mình nhắm mắt rời đi... Cảm giác đó đau đến không thở được.” Nhan Tịch thì thào nói, trong lòng chua xót, cổ họng nghẹn ứ.
Tay Lục Khải Chính siết chặt lại, anh hiểu cô đang nói tới ai, anh không lên tiếng, đưa tay vuốt vuốt sau gáy cô, bày tỏ sự an ủi, trong lòng cùng càng thêm quyết tâm nhất định phải ở bên cô.
Về đến nhà, hai người cùng nhau vào tắm nước nóng, “Anh đi ra ngoài đi! Em trai em sắp về rồi!” Nhan Tịch đẩy Lục Khải Chính, vội vàng nói với hắn.
“Sợ cái gì chứ!” Lục Khải Chính không chịu đi, thản nhiên nói.
“Anh còn nói sợ cái gì nữa hả?” Nhan Tịch tức giận, tên khốn kiếp này, biết rõ rồi còn hỏi!
“Hãy nói với nó, chúng ta mới yêu nhau, ở cùng nhà với nhau rồi yêu nhau là chuyện rất bình thường. Nhiều nhất anh chỉ có thể giúp em giấu chuyện ngày trước thôi.” Lục Khải Chính đứng đối diện cô, cười nhạt nói.
“Dù vậy anh cũng phải ra ngoài! Nào có chuyện yêu đương nào lại tiến triển nhanh vậy được.” Nhan Tịch đồng ý với anh, dù sao cô cũng đã đồng ý qua lại với anh rồi, không gạt được nữa. Nhưng bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần nói cho người nhà biết, nhất định cô sẽ bảo em trai giấu mẹ giúp cô!
Lục Khải Chính cũng không phản đối gì nữa, mở cửa đi ra ngoài. Vừa mới ra khỏi phòng tắm liền thấy cửa nhà bị người mở ra, Nhan Húc Dương cũng lập tức đeo túi xách đi vào. Nhan Húc Dương thấy Lục Khải Chính chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người, vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn rất lễ phép gật đầu với anh một cái, rồi đi vào phòng của mình.
Nhan Tịch vội vội vàng vàng mặc quần áo, từ phòng tắm đi ra, thấy Lục Khải Chính đang đứng ở trong phòng khách uống nước, cô chỉ chỉ vào gian phòng em mình, Lục Khải Chính gật đầu, ý muốn nói em cô đã về.
“Anh mau trở về phòng của mình đi!” Nhan Tịch nhìn anh, dùng khẩu hình nói.
Lục Khải Chính mặc kệ cô, vẫn uống nước, Nhan Tịch hung hăng trừng mắt lườm anh một cái, rồi đi vào phòng em trai mình.
“Chị thích người bên kia ạ?” Mới vừa bước vào đến cửa, Nhan Húc Dương liền đột ngột hỏi cô, Nhan Tịch chột dạ đỏ mặt, nhìn em trai, “Chị thấy anh ấy không tệ, định thử đi lại với anh ấy, em đừng nói cho mẹ biết, được không?” Giọng nói của Nhan Tịch càng lúc càng lớn.
“Em nhớ chị từng nói anh ta rất nguy hiểm.” Nhan Húc Dương ngồi trên ghế, nhìn bà chị nhỏ, lại nói.
“.....” Nhan Tịch bị cậu hỏi lại, không biết phải trả lời thế nào, “Thằng nhóc em đừng quan tâm chuyện đó! Tóm lại, không được phép nói với mẹ chuyện này! Hắt xì.” Nhan Tịch ra lệnh cho em trai xong, hắt hơi một cái, che miệng, ra cửa.
Vừa ra cửa, liền thấy Lục Khải Chính cầm một cái cốc từ trong bếp đi ra, cô đi đến gần anh, mùi cay nồng của gừng liền xông vào mũi, Nhan Tịch cau mày, “Đừng bắt em uống thứ này, em ghét nhất đó!” Biết chiếc cốc trên tay anh đựng trà gừng, cô vội nói rồi đi thẳng vào phòng của mình.
Lục Khải Chính vội vàng đuổi theo, vào phòng của cô, thấy cô đã mở máy vi tính lên rồi. Lục Khải Chính đứng bên người cô, đặt trà gừng xuống, “Uống nhanh đi!"
“Không!” Nhan Tịch bướng bỉnh nói.
“Rốt cuộc là uống hay không?” Lục Khải Chính cúi người xuống, xoay đầu của cô lại, nhìn cô, hỏi lại.
“Không uống!”
“Vậy anh đút em uống!” Lục Khải Chính nói xong, uống một ngụm trà gừng, một tay giữ chặt gáy cô, miệng chặn lên miệng cô, “Ưmh…” Nhan Tịch hoảng hốt, chợt cảm thấy vị gừng xông vào mũi, nước gừng cay tràn vào trong khoang miệng, có chút nước ấm lọt qua khóe miệng, chảy xuống cần cổ....
Cô bị anh ép uống trà gừng!
“Anh... Đồ khốn kiếp!” Anh vừa buông cô ra, cô liền tức giận mắng, mặt đỏ tía tai nhìn anh chằm chằm. Lục Khải Chính lại uống một ngụm trà gừng nữa, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô.