Nhếch nhác ngồi xổm người xuống, cúi thấp đầu, nhìn nước mắt thấm ướt cả mặt đất, cô rơi vào trong thế giới của mình, cứ khóc thất thanh như không có người bên cạnh. Nhìn cô đứng ở đó thân thể đang run rẩy, dáng vẻ khóc thút thít không ngừng, trái tim của Lăng Bắc Diệp cũng co quắp từng trận.
Cô khóc cái gì?!
Anh tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ là vì anh? Thoáng qua lại cảm thấy không thể nào!
"Ầm ỹ cái gì?!” Âm thanh thô két vang lên, anh lạnh lùng nói. Lục Khải Lâm kinh hãi hồi hồn, lúc này mới ý thức được nơi này không chỉ có một mình mình. Mưa vẫn rơi chưa có xu hướng ngừng lại, cô bước đi ra khỏi đình.
Nhìn cô không nói một lời chạy ra khỏi đình nghỉ chân, Lăng Bắc Diệp cảm thấy cô nhất định là điên rồi, mưa lớn như thế, lại còn chạy ra ngoài!
Mắt thấy cô sắp ra khỏi đình nghỉ, anh mất khống chế tiến lên giữ cô lại “Cô điên rồi sao?! Không thấy trời mưa lớn như vậy sao?!” Trong lời nói cáu kỉnh mang theo sự ân cần quan tâm, lôi cô đi vào đình nghỉ chân.
"Buông tôi ra! Tránh ra!” Cô rống to, nơi rừng núi hoang vu này chỉ có hai người bọn họ, trong lòng cô ngược lại không sợ chút nào, hơn nữa người đàn ông này cả người mặc đồ đen, còn mang cặp kính đen, thoạt nhìn giống như là nhân vật xã hội đen.
Anh đâu chịu nghe cô, ôm ngang cô lên đi tới đình nghỉ chân, cô giãy giụa theo bản năng, hai tay đánh lồng ngực của anh không ngừng quơ múa, lúc vào đình thì “bùm” một tiếng, kính đen của anh bị cô gạt rớt...
Gương mặt rõ ràng của người đàn ông đập vào mi mắt, đập vào đầu tiên chính là vết sẹo man rợn màu mận chín kia.
Sau đó xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hai người đều cứng đờ, bốn mắt chạm vào nhau.
Con ngươi thâm thúy kia, sống mũi cao thẳng kia, môi mỏng gợi cảm kia, người đàn ông ở trước mắt ngoại trừ vết sẹo kia ra....Hoàn toàn là....Lăng Bắc Diệp....
Cô còn bị anh ôm, hai chân cách mặt đất, hai cánh tay của anh ôm hông của cô, bên ngoài đình nghỉ mát, mưa to xối xả không rõ ràng, hai người cứ nhìn nhau lẳng lặng như vậy....
Trái tim quặn đau, cô há mồm giống như cá nổi trên mặt ngước để hô hấp, hai mắt trợn tròn nhìn anh “A Diệp” Môi mỏng mấp máy âm thanh khàn khàn từ trong cổ họng bật ra ra, ngơ ngác nhìn anh xác định người trước mắt này chính là anh.
Lăng Bắc Diệp nhìn cô, thấy rõ được dáng vẻ kích động trên gương mặt cô, nhìn cô rơi nước mắt anh buông cô ra, lui ra khỏi cô “Cô nhận lầm người rồi!” Lạnh lùng nói, âm thanh hoàn toàn không phải âm thanh của Lăng Bắc Diệp.
Cổ họng của anh từng bị thương, giọng nói thay đổi hoàn toàn.
Giọng nói kia mặc dù không phải anh, thế nhưng gương mặt trừ vết sẹo ra thì chính là anh! Đầu óc mặc dù ong ong nhưng vẫn có thể suy xét, chỉ thấy anh nhặt kính rồi đeo lên, đang muốn rời khỏi đình nghỉ mát thì cô không khống chế được tiến lên ôm anh từ phía sau.
"Chính là anh! Anh chính là Lăng Bắc Diệp!” Cô rống to, nước mắt không ngừng rơi xuống, cổ họng khàn khàn, anh chưa chết vẫn còn sống, chưa chết....
Lăng Bắc Diệp rung động trong lòng, trái tim quặn đau không biết tại sao cô lại chắc chắn như vậy, cũng tức giận bản thân mình không kìm lòng được đi theo dõi cô rồi tới nơi này. Anh không muốn để lộ mình, coi như vụ án kết thúc anh cũng không muốn xuất hiện trước mặt cô.
Dù sao cô sống rất tốt, mà anh là người bị hủy hoại khuôn mặt, một người hút thuốc phiện, cảnh sát giết người, mặc dù có nỗi khổ tâm nhưng ít nhiều vẫn bị trừng phạt. Anh chấp nhận trừng phạt, không thể tiếp tục làm cảnh sát, anh cũng chấp nhận, nhưng không muốn khôi phục lại thân phận Lăng Bắc Diệp này.
"Người điên! Buông ra!” Coi như bị cô biết, hiện tại anh cũng không thể để lộ, buổi tối còn có hành động cuối cùng....
"Không thả! Anh A Diệp....Tại sao không nhận em?!” Lục Khải Lâm kích động hỏi, nhớ tới trước kia gặp anh mấy lần, trong lòng cả kinh, vội vàng buông anh ra.
Anh làm nằm vùng? Cho nên mới làm bộ như không biết cô?
"Em biết rõ anh có nỗi khổ tâm đúng không? Em đi, em sẽ đi, tránh làm bại lộ thân phận của anh....” Cô hoảng loạn nói, nói xong lảo đảo chạy ra bên ngoài đình nghỉ mát, vừa chạy vừa không quên ngoái đầu lại nhìn anh, cô trượt chân ngã xuống, thế nhưng anh lại đứng ở đó không nhúc nhích không tiến lên đỡ cô dậy.
Lục Khải Lâm, anh là nằm vùng, nên anh mới không tiến lên đỡ mày.
Tự an ủi mình trong lòng như vậy, cô cười với anh,tự mình cố gắng đứng dậy, chịu đựng đau đớn trên mắt cá chân đi về phía trước....
Trong đình nghỉ mát, hai tay của anh nắm chặt thành quyền rũ xuống hai bên chân, con ngươi khóa chặt bóng người đã đi xa, hầu kết rung động, có giọt nước mắt từ trong mắt kính chảy xuống....
Cô đi thật lâu mới hồi hồn, nhìn bên trong đình trú mưa, đã không có bóng dáng của anh, cô dừng chân nước mưa đã sớm thấm ướt toàn thân cô. Nhớ tới chuyện mình gặp phải đêm đó, trong lòng cô quặn đau, hi vọng vừa mới dấy lên, đã tan biến trong nháy mắt.
Anh vẫn còn sống nhưng thân thể của cô dơ bẩn....
"Lâm Lâm” Một âm thanh trầm thấp truyền đến, cô quay đầu, chỉ thấy anh cả Lục Khải Chính đang cầm một cây dù màu đen bước tới.
"Anh....” Khi nói chuyện hàm răng run lên kịch liệt, Lục Khải Chính tiến lên che mưa cho cô, lại cởi áo khoác xuống mặc vào cho cô.
"Một mình tới nơi này làm gì?!” Lục Khải Chính đau lòng trách cứ, mới vừa biết cô tới sau núi này, sợ cô nghĩ không thông nên tìm đến.
"Anh, em thấy được anh ấy, anh ấy còn sống....Chưa....Chưa chết....Anh ấy nằm vùng....Có đúng không?” Hàm răng đang run rẩy, cô ấp a ấp úng nói, trải qua chuyện của Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Chính, điểm này cô vẫn lĩnh hội được.
Sắc mặt Lục Khải Chính cứng ngắc nhìn cô “Ảo giác! Lâm Lâm, về nhà với anh!” Lục Khải Chính lạnh giọng quát lên, dắt cô xuống dưới chân núi. Hành động tối nay không thể sơ xuất, trước khi chưa có kết quả thì không thể nói cho cô biết.
Lục Khải Lâm không hỏi nữa, nghe lời theo anh xuống núi, biết bọn họ không thể để lộ thân phận.
Lục Khải Chính đưa cô về đến nhà, cô rất tích cực đi ngâm nước nóng, nhớ tới chuyện xảy ra trên núi tim đập nhanh lại đau lòng. Tại sao anh lại hủy khuôn mặt?
Âm thanh tại sao cũng không giống vậy? Vết sẹo dữ tợn kia như khắc sâu vào trong trái tim cô....
Chỉ cần anh vẫn còn sống, còn sống là tốt rồi.
***
Buổi tối hành động rất thuận lợi, Lăng Bắc Diệp cung cấp cho cảnh sát thời gian địa điểm chuẩn bị, tóm cổ cả bọn Hồng Thịnh. Đỉnh Gia có ý chạy trốn bị Lăng Bắc Diệp thuận lợi bắt được. Hành động lần này một mẻ hốt gọn tổ chức xã hội đen lớn nhất ở Thủ Đô, cũng thu được số lượng lớn thuốc phiện....
Lục Khải Lâm lại bị cảm sốt quấn chăn ngồi trên ghế sa lon, kích động xem tin tức ti vi, không có bất kỳ tin tức nào liên quan tới Lăng Bắc Diệp chỉ có phỏng vấn Lục Khải Chính. Cô nghĩ, chắc là vì bảo vệ an toàn của Lăng Bắc Diệp.
Lăng Bắc Diệp cũng bị mang đến đồn cảnh sát, lúc này anh ngồi đối diện với Lục Khải Chính trong phòng thẩm vấn.
"Tại sao lại có vết sẹo này?"
"Cá sấu cắn ....” Anh uống một ngụm nước lạnh nhạt nói, giống như là đang nói chuyện không liên quan tới mình. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh hung tàn ngày đó, cũng may lúc anh rơi vào trong nước thì trên người vẫn có khẩu súng, ở thời khắc mấu chốt, đám cá sấu kia bị anh tiêu diệt, anh chạy trốn khỏi miệng cá sấu.
Lăng Bắc Diệp kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện anh gặp phải cho Lục Khải Chính nghe, lúc anh đang thoi thóp thì được người địa phương ở Lào cứu lên, khi tỉnh lại có một mảng lớn hoa anh túc, dân bản xứ dùng bạch phiến chiết xuất từ hoa anh túc để trị thương cho anh, cũng vì vậy mà anh bị nghiện…
Anh cũng lần theo đầu mối cây thuốc phiện, trong lúc vô tình đã biết được đứng phía sau là Hồng Thịnh ở Thủ Đô. Anh xâm nhập vào trong tổ chức giao dịch ma túy, để lấy được tin tưởng của bọn chúng phải chịu không ít khổ sở.
Không ai biết anh vẫn còn sống, cũng không ai biết anh nằm vùng.
Ngày đó ở hộp đêm bị đưa vào đồn cảnh sát Lục Khải Chính đã biết anh là Lăng Bắc Diệp, hai người ăn ý không nói ra nhưng cũng âm thầm phối hợp rất ăn ý.
"Cậu bị ép phải giết người lại là nằm vùng, tôi sẽ có cách nói chuyện giúp cậu, yên tâm đi không có việc gì đâu!” Lục Khải Chính sửa sang lại tài liệu, nói với anh.
"Có phải ngồi tù hay không, có phải chịu hình phạt hay không đối với em không sao hết.” Anh tiêu cực nói, cuộc sống đối với anh mà nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cái còn lại chỉ là trách nhiệm. Trách nhiệm với cha mẹ, với con cái.
"Lăng Bắc Diệp! Đầu óc cậu bị dính nước à?!” Lăng Bắc Diệp tiêu cực như vậy làm anh tức giận, Lục Khải Chính quát to, đưa tay túm lấy cổ áo của anh chỉ muốn đánh cho anh một trận!
"Lão Lục, em đã định như vậy rồi."
"Vậy còn Lâm Lâm?! Nó phải thế nào? Hai đứa nhỏ phải làm sao?! Hả?!” Lục Khải Chính buông anh ra, thân thể anh vô lực rơi vào trong ghế, anh ta giận dữ quát.
"Em sẽ nói cho cô ấy biết chân tướng chuyện đêm đó.” Anh lạnh nhạt nói, lúc này cửa phòng thẩm vấn vang lên, Lục Khải Chính đi mở cửa, Lăng Bắc Hàn đi vào.
"Lão Lăng, cậu nói với tên khốn khiếp này đi, mình không khuyên nổi !” Lục Khải Chính nói xong cầm tài liệu rời đi.
Lăng Bắc Hàn không hề nói gì, ném cho anh một điếu thuốc,rồi châm lửa cho anh, hai anh em trầm mặc hút thuốc một lúc lâu “A Diệp, là một người đàn ông thì hãy tỉnh táo lại đi!” Anh ấy chỉ nói một câu như vậy rồi rời đi.
Lục Khải Lâm đợi cả đêm cũng không thấy anh về nhà, cô bị cảm sốt phải đến bệnh viện tiêm, gọi điện thoại cho Lục Khải Chính hỏi tình hình của anh, xác định anh là người nằm vùng, bây giờ đang ở đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra, tạm thời không về nhà được.
Biết anh bình an cô cũng yên tâm. Bây giờ bảo cô đối mặt với anh cô cũng không làm được. Đợi đến lúc gặp lại anh cô sẽ nói cho anh biết chuyện kia. Cô cảm thấy mình không thể sống cùng anh nữa, cô không tiếp thụ nổi việc cơ thể cô đã bẩn.
***
Lăng Bắc Diệp tạm thời được bảo lãnh ra ngoài, vụ án còn có rất nhiều thứ phải điều tra, tạm thời sẽ không mở phiên toà. Thân phận anh nằm vùng sẽ được giữ kín, gọi Lục Khải Chính giúp anh hẹn Lục Khải Lâm.
Lục Khải Lâm nghe nói Lăng Bắc Diệp muốn gặp cô, vừa kích động lại vừa khổ sở, tâm tình phức tạp vô cùng. Đêm khuya Lục Khải Chính dẫn cô vào trong một căn phòng ở vùng ngoại ô vắng vẻ.
"Cậu ấy ở bên trong, Lâm Lâm dũng cảm lên!” Lục Khải Chính trầm giọng nói, anh đã sớm biết quyết định của Lăng Bắc Diệp.