Nói cho cùng, chú quân nhân này không xấu, trong ánh mắt soi mói của cô anh là một trai đẹp thượng đẳng, vừa chính chắn lại còn rất man! So với bình hoa Lệ Mộ Phàm kia thì rất có tố chất! Mình có phát sinh quan hệ với anh ta cũng chẳng có thiệt thòi gì!
Úc Tử Duyệt giận dỗi nghĩ như vậy, tay cũng đã cởi hết cúc áo sơ mi của Lăng Bắc Hàn. Bên trong lộ ra lồng ngực lớn màu đồng, cùng với cơ bụng sáu múi hoàn mỹ, thật sự hoàn mỹ! Không hề có miếng thịt mỡ dư thừa nào!
Trong đầu trào lên dòng nhiệt nóng. Bàn tay nhỏ bé của cô không tự chủ xoa bụng anh, từng đầu ngón tay hơi tái nhẹ nhàng sờ sờ, hình như là đang thử dò xét xem những bắp thịt kia có phải là thật hay không.
Bụng bị ngưa ngứa, Lăng Bắc Hàn cúi đầu xuống nhìn thì thấy bàn tay nhỏ bé của cô như móng mèo nhỏ đang gãi gãi bụng mình, nhóc con này lại đang nhóm lửa?
"Oa cơ bắp.....Là thật nha!" Úc Tử Duyệt thèm thuồng nhìn cơ bụng sáu múi Lăng Bắc Hàn, nước miếng suýt nữa đã chảy ra ngoài.
"....." Lăng Bắc Hàn cúi đầu không nói gì nhìn vẻ háo sắc đó của cô.
"Đừng có làm càn!" Tay anh giữ chặt eo cô, nhỏ giọng quát, một tay kéo cô xuống giường, còn mình thì đứng lên.
"Này! Chú! Sao chú lại bỏ cuộc nửa đường chứ?" Nghe âm thanh sát vách truyền ra, Úc Tử Duyệt vội vã, nhỏ giọng hỏi.
"Thích cậu ta thì cứ nói rõ cho cậu ta biết, đừng làm những chuyện như thế này để rồi mình phải hối hận!" Lăng Bắc Hàn hơi cúi đầu nhìn cô trầm giọng răn dạy.
Anh cảm thấy hai người này đang phung phí tuổi trẻ, vì sự tự ái của mỗi người mà làm lãng phí thời gian không đáng. Đến khi để mất mau nhau rồi lúc đó mới biết hối hận thì đã muộn.
"Thích? Ai thích cậu ta? Chú, chú không biết đâu, cậu ta là đối thủ một mất một còn từ nhỏ đến lớn của tôi đấy! Cậu ta là tên ngựa đực, đổi bạn gái còn chịu khó hơn thay quần áo!" Chỉ là, trong mắt cậu ấy, đó giờ chưa từng xem cô là phụ nữ, đương nhiên là cậu ta không có thèm rồi.
Hừ! Cậu ta không thèm mình, tất nhiên mình cũng chẳng cần tới cậu ta làm gì!
Trong lòng Úc Tử Duyệt chua xót nghĩ.
"Không đúng.....Chú, trong mắt chú, có phải tôi cũng không phải là phụ nữ không.....Nếu không, nếu không tại sao tôi đưa tới tận miệng cho chú ăn, mà chú lại....." Úc Tử Duyệt chợt nhận ra được một vấn đề rất nghiêm trọng. Hơn nữa, nhìn thấy Lăng Bắc Hàn bình tĩnh như không gì xảy ra, trong lòng cảm thấy hơi bị tổn thương!
Đang nói nửa chừng, cổ họng như bị nghẹn lại không nói được gì nữa.....
Úc Tử Duyệt, chẳng lẽ mày quên rồi sao? Anh ta từng nói mình là cô gái mới lớn chưa dậy thì! Không có hứng thú với mình!
Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhìn cô, rất muốn phản bác lời của cô, nhưng cũng không thể nói anh không hề có chút cảm giác nào với cô được!
"Tôi còn có việc!" Anh nặng nề mở miệng, nói xong cầm túi của mình đi ra cửa.
Úc Tử Duyệt không nhìn anh lấy một cái. Âm thanh sát vách vẫn còn kéo dài khiến cho trong lòng buồn bã. Lúc này, cô thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Tên lính xấu xa! Chú cũng là bình hoa nông cạn!" Sau khi Lăng Bắc Hàn đóng cửa lại, cô oán hận nhìn cánh cửa chằm chằm, lòng chua xót mà hét lên.
Không chịu được tiếng phụ nữ quyến rũ kêu lên truyền từ sát vách, Úc Tử Duyệt nhốt mình vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen không thèm cởi quần áo cứ thế để cho nước xối ướt người mình, kỳ thật dưới bề ngoài quật cường ấy là một trái tim bị tổn thương.
Lăng Bắc Hàn vừa lái xe, vừa hút thuốc, vô cùng phiền muộn vì khi nãy bản thân suýt nữa đã làm một việc sai lầm.
Nếu quả thật không kìm chế được mà xảy ra quan hệ với nhóc con kia, chắc hẳn là Úc Tử Duyệt sẽ rất hận chết mình? Nhìn ra được, người cô thích là Lệ Mộ Phàm kia. . . . .
Ảo não lắc lắc đầu, như muốn vứt đi sự nóng nảy trong lòng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Úc Tử Duyệt vừa ra khỏi phòng tắm. Cửa phòng lại bị gõ lần nữa, trông thấy Lệ Mộ Phàm mặc một bộ áo ngủ sang trọng đứng ở ngưỡng cửa hả hê nhìn cô…..