Mỗi lần làm một chuyện xấu, trong lòng anh đều như bị một tảng đá nặng đè ép, khiến anh không thở nổi. Cảm giác này không dễ chịu một chút nào! Giờ phút này, anh rất hy vọng sẽ bị cô đánh chửi một trận.
Úc Tử Duyệt chỉ đứng nhìn người con trai một thân trắng toát, tuấn mỹ thoát tục trước mặt, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng đã từng trải qua cùng anh ta. Những chuyện hèn hạ mà anh ta từng làm, giờ phút này đã bị biểu cảm hối hận của anh ta dần dần xóa tan. Úc Tử Duyệt thoải mái cười, trong lòng cũng áy náy vì đã từng hiểu lầm Lăng Bắc Hàn.
Có điều, nếu nhìn những việc này từ một góc độ khác, đây giống như là một khảo nghiệm dành cho cô và Lăng Bắc Hàn.
“Mắng cậu, đánh cậu, cũng không bằng cậu thật lòng hối hận, Lệ Mộ Phàm, mặc dù tôi rất tức giận, nhưng cũng rất vui mừng vì cuối cùng cậu đã tỉnh ngộ. Về sau đừng làm những chuyện như thế nữa. Có một số người, một số thứ, là của cậu thì sẽ là của cậu, người khác không thể cướp được, không phải là của cậu thì cho dù cậu có dùng hết thủ đoạn của không thể có được. Tôi thật sự hy vọng sau này cậu sẽ được hạnh phúc, vui vẻ, sẽ tìm được một người thuộc về cậu, thật sự yêu cậu!” Úc Tử Duyệt thoải mái cười nói. Cô tin, tha thứ cho một người, so với thù hận, càng khiến cho người ta vui vẻ, thoải mái hơn.
Nhìn cô gái một năm trước vẫn thường đối chọi gay gắt với anh ta bây giờ đã trở nên chín chắn, tài trí, Lệ Mộ Phàm nở nụ cười, nếu như lúc đầu cô lựa chọn mình, thì hôm nay, đứng trước mặt anh, còn có thể là một Úc Tử Duyệt chín chắn như thế này không?
Chính người đàn ông Lăng Bắc Hàn kia đã khiến cho cô lột xác thành bộ dáng như bây giờ.
Anh sẽ giống như cô nói, tìm được một cô gái thuộc về anh, yêu thương anh sao? Trên thế giới này, thực sẽ có cô gái đó, một cô gái không phải vì gia thế, diện mạo của anh, mà thật lòng yêu anh sao?
Trong đầu vô duyên vô cớ lại hiện lên những lời Thôi Nhã Lan từng nói với anh, trong lòng anh đau đến khó thở. Anh ném trái bóng kia lên, nhấc chân, nặng nề đá nó ra ngoài!
Dưới ánh mặt trời, trái bóng kia bay lên không trung, sau đó tạo thành một đường cong xinh đẹp, bay ra ngoài.
Trái bóng kia bay ra ngoài, cũng có nghĩa cô và anh đã đi đến hồi kết, Úc Tử Duyệt và Lệ Mộ Phàm cùng nhau nhìn về phía trái bóng biến mất, “Những thứ đã qua thì cũng đã qua rồi. Lệ Mộ Phàm, cậu phải cố gắng sống thật tốt! Đừng để cho bác gái lo lắng!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng nói.
“Cậu cũng phải thật hạnh phúc! Nếu tên Lăng Bắc Hàn đó dám khi dễ cậu, lúc nào cậu cũng có thể tìm tôi!” Lệ Mộ Phàm thẳng thắn, cười đùa nói.
“Không thành vấn đề!” Úc Tử Duyệt cũng cười nói. Lệ Mộ Phàm nhìn cô, giang rộng hai cánh tay ra, cô cũng rất rộng rãi tiến vào ngực anh, cùng người bạn tốt là anh ôm nhau.
Lúc Lăng Bắc Hàn đi lên tìm cô để đi đến khách sạn thì thấy một màn này, trong lòng không thể nói là hoàn toàn thờ ơ, ít nhiều cũng có chút đau nhói. Đối với người phụ nữ của mình, đừng nói là bạn tốt của cô, bất kỳ người đàn ông nào, anh đều không muốn bọn họ chạm vào cô!
Nhưng anh vẫn cố kiềm chế tâm tình của mình, bình tĩnh đứng đó.
Úc Tử Duyệt và Lệ Mộ Phàm buông nhau ra, hai người đều cười. Lúc xoay người, nhìn thấy anh, Úc Tử Duyệt cũng không thấy chột dạ gì, ngược lại còn bị Lệ Mộ Phàm ôm vai đi về phía Lăng Bắc Hàn.
Nhìn bộ dáng hả hê của Lệ Mộ Phàm, Lăng Bắc Hàn rất muốn đánh anh ta một trận!
“Sao lại không ghen thế? Úc Tử Duyệt, hình như là anh ta không yêu cậu.” Lệ Mộ Phàm nghịch ngợm nói. Úc Tử Duyệt nặng nề nhéo một cái lên mu bàn tay anh ta. Anh ta bị đau, vội buông cô ra, khoa trương kêu lớn rồi đi xuống lầu.
Úc Tử Duyệt cười cười, nhưng khi nhìn thấy mặt mày xanh mét của Lăng Bắc Hàn thì trong lòng thật sự có chút lo sợ, “Anh làm sao thế? Chẳng lẽ chỉ ôm cậuấy một cái cũng không được?” Úc Tử Duyệt nhìn anh chằm chằm, thở phì phò nói.
“Không được!” Giọng nói rét lạnh của Lăng Bắc Hàn vang lên, anh giơ tay ôm cô vào ngực.
“Dù sao ôm cũng đã ôm…” Úc Tử Duyệt lầu bầu nói, cô cũng không sợ anh sẽ làm gì cô! Chỉ là, cảm giác được anh lo lắng, quan tâm cũng thật không tệ.
“Tại sao lại ôm cậu ta? Lúc trước em rất ghét cậu ta cơ mà!” Lăng Bắc Hàn mở miệng hỏi, cũng chưa quên dáng vẻ thân mật vừa rồi của cô và Lệ Mộ Phàm. Trong mắt anh không thể chứa nổi dù là một hạt cát!
Nghe Lăng Bắc Hàn hỏi như thế, trong lòng Úc Tử Duyệt lại thoáng áy náy, “Bắc Hàn, xin lỗi anh… Trước kia em đã hiểu lầm anh, nghĩ anh tìm người theo dõi em. Lệ Mộ Phàm đã nói rõ với em, lúc đó là do anh ta gửi hình cho anh hai lần, còn liên thủ với Hạ Tĩnh Sơ để gài bẫy chúng ta. " Úc Tử Duyệt nhìn anh, nói.
Thì ra Lệ Mộ Phàm đã nói hết cho cô biết!
“Qua rồi thì thôi đi, anh thấy tên nhóc Lệ Mộ Phàm đó cũng không làm chuyện phạm pháp gì, nể mặt em, cũng không có làm khó cậu ta. Còn chuyện cậu ta liên thủ với Hạ Tĩnh Sơ, chắc là cái đêm anh tắm trong nhà Hạ Tĩnh Sơ rồi, đêm đó, thật ra thì anh cũng biết là bọn họ giở trò!” Lăng Bắc Hàn ôm cô xuống lầu, vừa đi vừa nói.
“Khi đó cũng thật làm khó cho anh!” Úc Tử Duyệt cười nói, trong lòng vẫn đau lòng vì anh.
“Úc Tử Duyệt, em có tin hay không, chỉ cần chúng ta đủ yêu, đủ tin tưởng, cho dù người ngoài có làm chuyện xấu gì cũng không thể ảnh hưởng đến chúng ta được! Sau này dù là bất cứ chuyện gì, cũng không cho phép em giấu anh, có hiểu không?” Lăng Bắc Hàn vừa đi, vừa dạy dỗ cô.
Lời của anh khiến trái tim cô rung lên, liền nghĩ đến chuyện kia.
“Bắc Hàn, em...’’
“Duyệt Duyệt! Bắc Hàn! Nhanh xuống đây, đi thôi” Úc Tử Duyệt vừa định mở miệng nói cho anh biết, lầu dưới đã truyền đến tiếng thúc giục của người nhà, Lăng Bắc Hàn kéo cô, nhanh chóng xuống lầu.
Hôn lễ được cử hành ở khách sạn xa hoa nhất thành phố A, quan khách tụ tập đông đủ, người của mọi tầng lớp đều tới tham dự.
Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn vẫn tay nắm tay, hâm mộ nhìn Lệ Huyên Huyên và anh trai Úc Tử Mặc tuyên thệ trước mặt cha xứ, trao nhẫn cưới. Cô phát hiện trên ngón áp út bên tay trái của Lăng Bắc Hàn cũng có thêm một chiếc nhẫn, đây là chiếc nhẫn anh tự lựa cho mình lúc trước.
Buổi tối trở về từ khách sạn, người nhà họ Úc như đang mở hội nghị gia đình, ngồi quây quần với nhau.
“Duyệt Duyệt, con và Bắc Hàn định khi nào thì có con? Tử Mặc và Huyên Huyên kết hôn trễ hơn các con lâu thế mà cũng đã có rồi.’’ Dì của Úc Tử Duyệt quan tâm tò mò hỏi bọn họ.
Lời của dì khiến cho lòng Úc Tử Duyệt đau nhói, không tự chủ được nắm chặt tay Lăng Bắc Hàn, cả người đều căng thẳng.
Cô sao thế? Căng thẳng như vậy làm gì? Lăng Bắc Hàn cúi đầu, nhìn cô một cái, chỉ thấy cô ngẩng mặt nhìn mình, trong con ngươi mang theo cảm xúc gì đó anh không thể nói rõ. Lăng Bắc Hàn nhìn về phía dì, lễ phép mở miệng: “Dì, Duyệt Duyệt còn nhỏ, tụi con không vội!” Anh trả lời thay cô.
Anh giải vây giúp cô, khiến cho tâm của Úc Tử Duyệt an tâm đôi chút, nhưng trong lòng vẫn bị hành hạ, nắm thật chặt tay anh, hướng về phía dì nở cụ cười.
“Nhưng mà, Duyệt Duyệt, Bắc Hàn, các con cũng nên cân nhắc chuyện có con đi!” Lúc này, Tô Mạt Hề chen miệng nói.
Mẹ cũng muốn có cháu ngoại sao? Úc Tử Duyệt luống cuống, ngượng ngùng cười, càng nắm chặt tay Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn cảm nhận được rõ ràng Úc Tử Duyệt có gì đó rất lạ, nhưng ở trước mặt mọi người, anh cũng không tiện hỏi cô.
Chỉ hướng về phía mẹ vợ trước đây nở một nụ cười thật thà.
[Truyện được đăng chính thức tại diendanlequydon.com]
“Úc Tử Duyệt! Rốt cuộc em bị sao thế?” Vừa mới bước vào phòng, Lăng Bắc Hàn đã nhìn cô chằm chằm, lớn tiếng hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Úc Tử Duyệt trắng bệch, khổ sở nhìn anh, giống như đang chịu uất ức rất lớn, “Em….. Em…’’ Cô ngập ngừng định nói lại thôi, sau đó mở cửa chạy vào phòng tắm, nặng nề đóng cửa lại.
Cô dựa người vào cửa, che miệng khóc thút thít.
“Cốc cốc cốc.’’
Thấy bộ dáng này của cô, Lăng Bắc Hàn nóng nảy, nhanh chóng chạy đến cửa, không ngừng gõ: “Úc Tử Duyệt! Mở cửa ra cho anh! Có chuyện gì thì ra đây nói rõ cho anh!” Lăng Bắc Hàn lo lắng quát, nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng nghẹn ngào thật nhỏ.
“Hu……” Úc Tử Duyệt che miệng, không ngừng nức nở. Trong bóng tối, thân thể của cô trượt dần theo cánh cửa xuống dưới, “Lăng Bắc Hàn, em không thể mang thai! Em không thể sinh con cho anh. Em không đủ tiêu chuẩn làm phụ nữ! Anh đừng muốn em nữa!” Cô lên tiếng, nức nở hô lên.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, chạy dọc theo cổ, rơi vào trong cổ áo.
Mặc dù cách một lớp cửa, nhưng từng lời của cô, anh vẫn có thể nghe được rất rõ, không thể mang thai?
Lăng Bắc Hàn thấy buồn cười, sao cô lại không thể mang thai chứ?
“Em cứ mở cửa ra trước đã!” Nghe thấy tiếng khóc của cô, lòng của anh cũng sắp tan nát rồi, càng không ngừng gõ cửa, hô lớn.
Sau khi nói ra, Úc Tử Duyệt thấy thoải mái hơn nhiều, từ dưới sàn đứng lên, máy móc mở cửa. Ánh đèn phía ngoài chiếu vào gương mặt còn vương nước mắt của cô, khiến anh đau lòng không thôi.
Lăng Bắc Hàn ôm eo cô, ôm cô trở về phòng ngủ. Ngồi ở mép giường, anh cúi đầu nhìn cô gái khóc y như đứa bé trong ngực, “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Anh không hề để ý đến những lời vừa nãy của cô, chỉ đau lòng khi thấy cô như thế.
“Em… Hôm đó đi kiểm tra phụ khoa, kết quả không phải như anh nghe được, em bị tính hàn nghiêm trọng, có thể không mang thai được, cho dù có thể thì cũng rất khó khăn, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể mang thai! Em ích kỷ lừa dối anh… Anh đừng muốn em nữa có được không? Em sẽ liên lụy đến anh…’’ Úc Tử Duyệt nhìn anh, nức nở nói. Vừa nói xong, liền định tháo chiếc nhẫn trên tay xuống.
Lăng Bắc Hàn lập tức cản cô lại, không để cho cô tháo chiếc nhẫn kia xuống.
Lời của cô thật khiến cho anh khiếp sợ: “Úc Tử Duyệt, em giải thích rõ ràng cho anh!” Cái cô gái nhỏ này, còn dám lừa gạt anh! Lăng Bắc Hàn nghiêm nghị nhìn cô, trầm giọng nói.
Đôi mắt đẫm lệ mờ sương của Úc Tử Duyệt nhìn anh, cô chậm rãi mở miệng, đem những lời ngày đó Chu Nhiên nói với cô, đầu đuôi ngọn nguồn đều kể lại một lần cho Lăng Bắc Hàn nghe.
“Mấy ngày nay em cũng bị hành hạ rất khổ sở, muốn nói cho anh biết, lại sợ anh…’’ Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, đau khổ nói.
Lăng Bắc Hàn kinh ngạc nhìn cô, trầm tư một lúc lâu:“Sợ anh thế nào? Không cần em nữa sao? Úc Tử Duyệt! Em đáng đánh!” Anh tức giận gầm nhẹ với cô, thật muốn bóp chết cô mà! Chuyện lớn như vậy, thế mà lại không nói với anh?
“Không phải! Em sợ anh khổ sở! Cũng sợ sẽ liên lụy đến anh.’’ Cô nhìn anh, chua xót nói. Cô biết, anh sẽ không bỏ rơi cô, nhưng mà, cũng chính vì điểm ấy, cô mới càng cảm thấy có lỗi với anh!
Một người phụ nữ không thể sinh con cho người đàn ông mình yêu, còn được gọi là phụ nữ sao? Úc Tử Duyệt cảm thấy mình rất có lỗi với Lăng Bắc Hàn!
“Em đúng là nên đánh!” Lăng Bắc Hàn tức giận lao đến người cô, đánh thật mạnh một cái lên mông cô, tức giận nói.
“A…” Anh thật sự đánh cô! Mông đau rát, Úc Tử Duyệt hét lên.
Giờ phút này, đối với Lăng Bắc Hàn mà nói, anh không quan tâm cô có thể mang thai hay không, mà cái anh để ý là, cô dám gạt anh, chịu đựng nỗi đau khổ ấy một mình! Giữa vợ chồng còn có cái gì không thể nói ra chứ?
“Em cũng không muốn, em cũng rất mâu thuẫn… A.. Hix… Chúng ta làm sao bây giờ? Em không thể sinh con được, làm sao bây giờ?” Úc Tử Duyệt quỳ gối trên người anh, hai tay kéo cổ áo anh, thống khổ, nức nở nói.
Nhìn bộ dáng thống khổ này của cô, Lăng Bắc Hàn cũng rất đau lòng, hai tay giữ chặt eo cô, “Đồ ngốc! Trước khi kết hôn với anh không phải em đã làm kiểm tra sức khỏe rồi sao? Kết quả kiểm tra đều bình thường, sao lại không thể mang thai?” Anh ôm khuôn mặt nhỏ của cô, khàn giọng nói.
Lời của anh khiến Úc Tử Duyệt sửng sốt, chớp mắt nhìn anh: “Ngày đó em nghe nói phải cởi quần kiểm tra, em… em không đồng ý!” Cô kinh ngạc nói.
“…..” Lời của cô, khiến Lăng Bắc Hàn trầm xuống, dựa vào tính cách của cô lúc trước, rất có khả năng đã giở trò dối trá! Vậy chẳng lẽ, cô thật không thể mang thai? Lăng Bắc Hàn buồn bực, trái tim trở nên ngột ngạt, nhưng anh lại cảm thấy, vận mệnh sẽ không đối xử bất công với anh như thế!
“Dù là thật hay giả, Úc Tử Duyệt, em nhớ kỹ cho anh, sau này luôn phải thẳng thắn với anh! Đừng có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng! Có biết không?”Lăng Bắc Hàn giáo huấn cô.
Nhìn anh, cô gật đầu, sau đó lại nhào vào ngực anh, khóc ra tiếng: “Nếu em thực sự không có thai được thì làm sao đây? Hu…. Mọi người trong gia đình anh đều muốn ôm cháu…… Nhất là bà nội…”
Lăng Bắc Hàn mỉm cười, giơ tay vuốt ve gáy cô, “Dù em thật sự không thể mang thai, anh cũng muốn em! Đừng quên, Đậu Đậu, Nữu Nữu cũng là con của chúng ta! Chúng ta có nhiều con như vậy cơ mà.”
“Cái này không giống!” Úc Tử Duyệt nức nở nói, tuy rằng mấy đứa nhỏ đó đều giống như con ruột, nhưng dù sao cũng không phải kết tinh của cô và Lăng Bắc Hàn. Giờ phút này, Úc Tử Duyệt vô cùng hận chính mình!
“Ngày mai chúng ta trở lại Thủ Đô kiểm tra lại kỹ càng lần nữa, anh cũng không tin ông trời đối xử với Lăng Bắc Hàn anh tệ như vậy!” Lăng Bắc Hàn bổ sung thêm, cho cô niềm tin và hy vọng. Thời đại này, còn có bệnh nào mà không thể trị khỏi chứ?
Trong lòng cũng âm thầm cảm thấy Chu Nhiên có vấn đề, tại sao cô ta lại bảo Úc Tử Duyệt gạt anh? Còn viết cả báo cáo kiểm tra giả, đây cũng không phải là hành vi mà một bác sĩ có y đức nên có?
Giờ phút này, Úc Tử Duyệt cảm thấy áp lực trong lòng đã giảm bớt được một nửa, như là đã chia sẽ bớt cho Lăng Bắc Hàn vậy. Cô cũng không nhịn được mà khinh bỉ mình không chịu nói cho anh biết sớm. Anh là người thân nhất của cô, là người cô yêu nhất, dù là niềm vui hay nỗi buồn, cũng nên chia sẻ với anh, cùng nhau đối mặt, không phải sao?
Được Lăng Bắc Hàn ôm đi tắm, cô vẫn chưa khôi phục được từ trong đau lòng. Cả đêm, cô luôn ôm chặt hông anh, vùi đầu vào ngực anh. Lăng Bắc Hàn cũng một mực an ủi cô. Cô có thể sinh được hay không, anh không để ý, anh chỉ để ý đến cảm nhận của cô.
Úc Tử Duyệt vốn không có ý định cùng anh trở về Thủ Đô, nhưng mà vì để tra rõ bệnh tình, nên cô vẫn quyết định cùng đi với anh.