"Đã giữa trưa rồi, mà không thấy tên thần bí kia xuất hiện, muốn thăm dò thực lực của La Vân Tông bọn ta mà chưa gì đã bỏ chạy rồi."
“Dương Xuân huynh, đến rồi cũng không thể mất công được, hay nếm thử rượu ngon mà ta đã ủ từ mười loại linh quả từ vài ngày trước nhé!"
Ngồi chờ hai canh giờ nữa, mà vẫn không có người đánh tới cửa, La Võ chân nhân cũng không khỏi đồng ý với lời của Dương Xuân chân nhân, gánh nặng trong lòng cũng được buông xuống, sai người mang thức ăn lên và chiêu đãi ông ta một phen.
Đồng thời trong lòng cũng dự định sau hôm nay, sẽ phái người tiến về phía Ma La quốc, tiêu diệt toàn bộ Lãnh gia, lấy lại uy danh cho La Thiên Tông!
Còn trên dưới La Thiên Tông, vô số đệ tử ban đầu vốn dĩ có chút do dự, sau khi nhìn thấy tông chủ và Dương Xuân chân nhân uống rượu nói chuyện cũng thoải mái hơn phần nào.
"Trời, ngày diệt môn La Thiên Tôn mà ta sợ, không ngờ chỉ là một trò lừa bịp à."
“Đúng vậy, chỉ riêng đại trận hộ tông của La Thiên Tông chúng ta, Tịch Diệt Cảnh tầm thường khó có thể công phá được, ta nghĩ người kia cũng khá sợ hãi rồi."
"Haizz, thật là nhàm chán, ta còn tưởng rằng có thể nhìn thấy tông chủ đại nhân ra tay nữa chứ, từ lúc ta tu luyện đến nay, còn chưa bao giờ thấy được cường giả Tịch Diệt Cảnh chiến đấu."
Trong La Thiên Tông, rất nhiều đệ tử bàn tán ầm ĩ, không hề lo lắng sắp bị diệt môn.
Mà bên ngoài La Thiên Tông, trên nhiều đỉnh núi, các tu sĩ định theo dõi trận chiến của cường giả Tịch Diệt Cảnh, muốn tìm chút giác ngộ và đột phá từ trận chiến, cũng có chút mong đợi.
Trong đó cũng không thể thiếu những người muốn hóng chuyện, thậm chí cảm thấy nếu thật sự xảy ra một phần một vạn khả năng, La Thiên Tông bị tiêu diệt, thì bọn họ còn có thể qua đó nhặt một số công pháp, pháp bảo gì đó!
"Hừ, xem ra cường giả bí ẩn này hôm nay chắc là sẽ không tới rồi."
"Đợi một lúc nữa trời đã tối rồi, nếu người kia thực sự có thực lực tiêu diệt La Thiên Tông, thì đã sớm ra tay rồi, ta đoán là hắn đã sợ rồi."
"Haizz, đáng tiếc thật, mất công đi một chuyến, sớm biết như này chi bằng bần đạo đi giết hai con yêu thú còn hơn."
Đa số tu sĩ hóng chuyện, cũng cảm thấy người thần bí kia sẽ không xuất hiện, thậm chí có người còn bắt đầu thu dọn đồ đạc để rời đi.
"Vị đại nhân kia, chẳng lẽ thật sự mang theo Yên Nhiên rời khỏi Bắc vực rồi hả ?"
Trên một đỉnh núi, Lãnh Chiến bất an trong lòng không khỏi lo lắng.
Nếu hôm nay La Thiên Tông không bị diệt môn, vậy ngày mai Lãnh gia nhất định sẽ không còn tồn tại nữa!
Nhưng vào lúc này, một bóng người với thân hình nóng bỏng, dùng tốc độ cực nhanh dựa vào sự bao phủ của núi rừng lao một mạch thật nhanh về hướng La Thiên Tông ở!
Sau khi Lãnh Yên Nhiên rời khỏi núi Hư Vọng, cô không có thời gian trở về kinh thành của Ma La quốc mà vội vàng đi thẳng về phía La Thiên Tông.
Nghĩ đến lời dặn của sư tôn, không được bỏ sót bất cứ người nào, cô quyết định không xuất hiện ngay mà ngược lại khoác lên một bộ áo choàng màu đen kèm mũ trùm đầu, trùm kín từ đầu đến chân phòng hờ có người phát hiện.
Bởi vì không nắm chắc được trận pháp mà sư tôn cho có phạm vi giới hạn bao nhiêu nên Lãnh Yên Nhiên quyết định trước tiên phải giữ an toàn trước, đợi lúc đi đến chân núi La Thiên Tông mới lấy ra dùng!
Bằng không, nếu vì sự phán đoán sai lầm của cô để đám người La Thiên Tông kia chạy thoát thì cô cũng không còn mặt mũi đâu mà quay về núi gặp sư tôn!
May mắn suốt dọc đường đi cô không gặp chuyện bất trắc gì, lúc cô đến chân núi La Thiên Tông thì trời cũng đã sắp tối, mặt trời đã bắt đầu lặn xuống.
"Dừng lại! Ngươi là ai?"
"Mau rời khỏi đây mau, hôm nay La Thiên Tông bọn ta không tiếp khách!"
Vừa đến bên chân núi La Thiên Tông, Lãnh Yên Nhiên đã bị hai bóng người chặn lại.
Cô nhìn thoáng qua thì phát hiện là hai gã đệ tử Ngự Không Cảnh.
Không chút do dự, Lãnh Yên Nhiên trực tiếp dùng hai tay tóm lấy cổ hai người, nhấc bổng lên như nhấc gà con.
"Hít sâu đi, mới đầu sẽ hơi chóng mặt đấy..."
Nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp sư tôn, lúc này Lãnh Yên Nhiên cũng bắt chước ngài ấy thì thầm vào tai bọn họ.
Những lời này lọt vào tai hai người họ chẳng khác nào lời của ma quỷ!
Đúng như dự đoán, sau khi vùng vẫy kịch liệt, cả hai đều đã hụt hơi.
Dễ dàng giải quyết xong hai người họ, Lãnh Yên Nhiên vỗ nhẹ vào túi chứa đồ* bên hông rồi lấy ra hai cái trận bàn.
Kế tiếp cô nhẹ nhàng truyền một ít linh khí vào trong để kích hoạt đại trận đã khắc trên trận bàn.