Cúi đầu không dám đối diện với sư phụ, hai tay cầm lấy viên đan giao cho sư tôn.
"Tê. . . Vẫn còn ấm!"
Nét mặt già nua của Trần Đạo Huyền suýt chút nữa đỏ rực lên khi nhìn thấy Lãnh Yên Nhiên lấy bình ngọc từ trong y phục ra.
Ngay lập tức lắc lắc đầu đem những tạp niệm vứt ra ngoài, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình: Con bé là đệ tử của ngươi !
Sau khi tiếp nhận bình ngọc vẫn còn vương vấn hương sữa thơm ngọt ngào từ người của Lãnh Yên Yên, cơ thể Trần Đạo Huyên chỉ cảm thấy có chút khô nóng. . . .
Trong đầu nhất thời không khỏi suy nghĩ miên man bất định.
Sư tôn, ngài, ngài sao lại chảy máu rồi?"
"Sư tôn, ngài có sao không?"
Lãnh Yên Nhiên mặt mày đỏ bùng, vẫn luôn cúi đầu không dám đối diện với sư tôn, lại đột nhiên nhìn thấy mấy giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt đất.
Lãnh Yên Nhiên lập tức giật mình, không để ý tới những thứ khác, nhanh chóng ngẩng đầu quan tâm hỏi han sư tôn.
"Không sao đâu, vi sư uống trà Ngộ Đạo hơi nhiều nên hơi nóng trong người."
Lúc này Trần Đạo Huyền mới phục hồi lại tinh thần, ra vẻ trấn tịnh lau máu mũi, cố gắng áp chế lửa nhiệt bên trong mình.
"Thì ra là thế. . . . Xem ra trà Ngộ Đạo tuy là vật thần kỳ nhưng cũng không nên uống quá nhiều."
"Sức mạnh của sư tôn cường đại như vậy mà khi uống cũng bị chảy máu mũi."
“Thế nên sư tôn ngâm trà Ngộ Đạo trong ao lớn như này là để pha loãng ra có phải hay không?"
"Sư tôn quả nhiên là người cẩn thận!"
Lâm Yên Nhiên không hề nghi ngờ những lời nói của sư tôn, thậm chí trong lòng còn cho rằng việc sư tôn ngâm trà Ngộ Đạo vào trong ao linh khí lớn như vậy là việc hoàn toàn đúng đắn.
Nếu Trần Đạo Hiên biết cô đang nghĩ gì, cũng không biết nên giải giải thích như thế nào.
Người đồ đệ này, quả thật hiểu chuyện.
Trần Đạo Huyền ho nhẹ hai tiếng giảm bớt sự xấu hổ, cũng không giải thích gì nhiều mà mở bình ngọc thơm ngát mùi sữa ra, một cỗ đan hương nồng đậm ngay lập tức tràn ra.
Hắn lấy một viên tẩy tủy đan ném vào bên trong ao linh khí, sau đó đập nắp bình ngọc lại rồi đưa cho Lãnh Yên Nhiên.
Lãnh Yên Nhiên sau khi tiếp nhận có hơi do dự, sau đó đành phải thất lễ đem bình ngọc cất vào cất vào chỗ cũ trước mặt sư phụ.
"Con đây là?"
Trần Đạo Huyền trợn tròn hai mắt, phương pháp cất giữ đan dược của đệ tử hắn có hơi độc đáo!
"Bẩm sư tôn, đan dược sư tôn tặng con cực kỳ trân quý, chỉ có như vậy, đệ tử mới yên tâm. . . . "
Lãnh Yên Nhiên sợ sư tôn hiểu lầm cái gì, vội vàng giải thích.
"Thì ra là vậy. . . . . "
"Thôi, con vui là được rồi."
Hiện giờ bên trong linh dịch đã được ngâm thêm trà Ngộ Đạo cùng với tẩy tủy đan, con mau xuống dưới ngâm mình đi, hãy hấp thu những tinh hoa ấy cho thật tốt."
"Như vậy thì cảnh giới của con sẽ tăng lên rất nhiều."
Trần Đạo Huyền vuốt vuốt cằm, trong lòng không khỏi thầm nghĩ có lẽ sau này mình nên tặng cho con bé thêm mấy bình đan dược thì được đây?
Có thể giấu vào trong nữa được không. . . . .Nhưng thứ đó của đệ tử quả thật không nhỏ, chắc hẳn sẽ giấu được rất nhiều!
"A!?"
"Không phải để uống sao?"
"Sư tôn muốn đệ tử ngâm trong ao linh khí này sao?!"
Lãnh Yên Nhiên không ngờ sẽ nghe được những lời này của hắn, hoảng sợ không dám tin há to miệng, vẻ ngoài đáng yêu hiện giờ hoàn toàn không phù hợp với dáng người của cô!
Chỉ riêng ao linh khí này đã là một kho báu vô giá.
Không những thế, trong đó còn ngâm thêm thần vật giúp con người giác ngộ, Trà Ngộ Đạo.
Còn có thêm một viên tẩy tủy đan mà sư tôn ban tặng!