• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng vậy, tông chủ, theo lời Vũ Phi Dương nói, người ra tay có thực lực Tịch Diệt Cảnh Nhị Tam Trọng Thiên ạ."

"Nếu không cường giả Tịch Diệt Cảnh, cũng không có khả năng một chiêu giết chết lão tam Quy Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên đâu ạ."

"Xem ra Vũ Phi Dương cũng không nói dối."

Nhị trưởng lão đem tin tức mà chính mình thăm dò được thành thật bẩm báo, cũng nói ra suy nghĩ và phán đoán của mình.

"Hừ, cứ cho là cảnh giới Tịch Diệt Cảnh thì sao chứ, xem như tịch diệt cảnh lại như thế nào."

"Nửa tháng sau La Thiên Tông ta bị giết, khẩu khí không nhỏ đâu, tông chủ ta đây sẽ chờ hắn nửa tháng, xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào!"

"Chúng ta ở ngoài chỗ sáng, kẻ địch ở trong tối, chớ có để bị ám toán."

"Thông báo xuống dưới thời gian nửa tháng này, bảo đệ tử tông môn không có chuyện gì quan trọng thì không được ra ngoài, để tránh bị kẻ khác nhắm đến. "

La Võ chân nhân lạnh lùng hừ một tiếng, tuy nói còn chưa thể hoàn toàn xác định người ra tay là Tịch Diệt Cảnh Tam Trọng Thiên, nhưng ông ta lại rất tự tin với thực lực của mình.

Huống hồ, trong La Vân Tông, ông ta còn có thể mượn sự trợ giúp của đại trận tông môn, cứ cho là đối diện với Tịch Diệt Cảnh Lục Trọng Thiên thì ông ta cũng trên cơ một bậc, cho dù có đối mặt với Tịch Diệt Cảnh Thất Trọng Thiên, cũng có thể tự vệ được!

Hơn nữa trong lòng ông ta cũng đã có một vài suy đoán.

Từ chỗ Trương Thiên Trạch, ông ta cũng đã biết được tiểu nha đầu tên Lãnh Yên Nhiên của Lãnh gia, có thể chất đặc biệt, cực kì thích hợp làm ‘bàn đạp’!

Chắc hẳn, người ra tay kia, coi trọng điểm này, nên mới để Lãnh Yên Nhiên ở lại bên cạnh, đồng thời định bồi dưỡng cô đến cảnh giới cao hơn để lợi dụng, như vậy mới có thể giúp Lãnh gia ra tay!

Nhưng muốn giẫm lên La Thiên Tông để thể hiện thực lực, thì tất nhiên không phải là một cách làm sáng suốt rồi!

"Vâng, ta xin cáo lui."

Phần đông trưởng lão nhận lệnh rồi rời đi, La Võ chân nhân thở một hơi thật dài, nhíu mày nhắm mắt không biết đang tính toán cái gì nữa.

Lần này thủ tịch đệ tử của La Thiên Tông bọn họ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bí cảnh hai tháng sau coi như phái đệ tử vào, cũng không có vớt vát được cái tốt đẹp gì.

Những ngày nay, ông ta rất lo lắng, trong lòng đã chửi bới tên cường giả Tịch Diệt Cảnh thần bí đã ra tay kia không biết bao nhiêu lần.

... . . . .

Mà lúc này tên cường giả thần bí bị vô số người nhớ đến kia, lại rất thoải mái ngủ nghỉ, mơ một giấc mơ đẹp.

Ngoài đình nghỉ chân, cây trà Ngộ Đạo như thể khom người xuống, vô số cành cây gom lại với nhau, tạo thành một chiếc võng tự nhiên.

Người nằm trên đó, tất nhiên chính là Trần Đạo Huyền rồi.

Cành cây trà Ngộ Đạo thỉnh thoảng sẽ có đạo vận tản ra, sự tồn tại của những đạo vận này cũng làm cho Trần Đạo Huyền ngủ ngon hơn vài phần.

Nhưng theo thời gian, như thể bị đạo vận của trà Ngộ Đạo thu hút, quanh người Trần Đạo Huyền lại thoắt ẩn thoát hiện thứ y như đạo vận vậy.

Không, đó không phải đạo vận, hình như là Tam Thiên Đại Đạo của bản thân!

Cây trà Ngộ Đạo không tự chủ được liền bắt đầu hơi hơi lay động, không biết là kích động hay là sợ hãi nữa.

Một lát sau, cây trà Ngộ Đạo Thụ sáng bừng lên một luồng ánh sáng xanh nhạt và kèm theo tiếng động “ầm ầm”, nó thật sự đã cao lên gấp đôi!

Không chỉ thân cây cao thêm, mà còn có rất nhiều cành cây mọc thêm ra, những lá trà xanh nõn dần dần nở.

Cây trà Ngộ Đạo, vì đạo vận trên người chủ nhân, mà giác ngộ sao! ?

"Hả?"

"Mình ngủ mơ rồi sao?"

"Sao cảm giác như cây trà Ngộ Đạo cao lên không ít nhỉ?"

Trần Đạo Huyền cũng bị động tĩnh bất chợt vừa rồi đánh thức.

Sau khi bước xuống chiếc võng, hắn dụi mắt ngáp một cái, nhìn thấy cây trà Ngộ Đạo cao lên không ít, cũng có chút không hiểu. .

Như thể nghe được sự nghi ngờ của hắn, mỗi cành trên cây trà Ngộ Đạo liền chậm rãi chạm vào tay hắn.

Một luồng suy nghĩ thông qua cành cây truyền đến trong đầu của hắn ( Vừa nãy nhìn thấy đại đạo đạo vận trên người chủ nhân, ta giác ngộ rồi. )

"M* ki*p."

"Cây trà Ngộ Đạo ngươi còn có thể giác ngộ được sao??"

Biết được tin này, Trần Đạo Huyền cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn, không nhịn được mà nói ra câu chửi tục.

Đồng thời trong lòng cũng có chút buồn.

Người khác uống trà Ngộ Đạo thì có thể giác ngộ, hắn uống trà Ngộ Đạo lại chỉ có thể thẩm được hương vị, thì cũng thôi đi.

Nhưng cây trà này còn thông qua quan sát hắn để giác ngộ, thì điều này quả thật là quá vô lý!

Hợp ai thì có thể giác ngộ, thậm chí đến bản thân cây trà Ngộ Đạo cũng có thể giác ngộ, nhưng hắn thì không thể giác ngộ là sao?


"Thôi thôi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK