• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đạo Huyền thở dài một tiếng, đại đệ tử này của mình thân mang mị cốt, sinh ra đã trùng trùng nguy hiểm, thật khiếm khi thấy cô có thể ứng phó đến tận bây giờ mà không bị ai đó để ý đến.

Không cần nghĩ, hắn cũng biết đệ tử của mình đã đè nén rất nhiều cảm xúc trong lòng.

Cô gái xinh đẹp khóc nức nở trong ngực, lúc này hắn cũng không có bất cứ tà niệm nào cả, chỉ muốn giải tỏa hết sự uất ức trong lòng của cô.

Lãnh Yên Nhiên cũng không nhịn được nữa, tựa vào sư tôn xả hết tất cả nỗi uất ức trong những này.

...

Một lúc lâu sau, Lãnh Yên Nhiên mới ngượng ngùng ngẩng đầu từ lồng ngực của sư tôn.

Chỉ thấy lớp áo trước ngực sư tôn đã ướt sũng nước mắt của cô rồi.

"Đệ tử thất lễ rồi ..."

Cô cúi đầu, đỏ mặt không dám đối mặt với sư tôn, nghĩ lại trò hề vừa rồi của mình, Lãnh Yên Nhiên chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống thôi!

Lần xuống núi này, vừa mới quay về đã khóc bù lu bù loa một trận với sư tôn, chuyện này là sao hả!

Lãnh Yên Nhiên ơi Lãnh Yên Nhiên, sao có thể thất lễ như vậy trước mặt sư tôn vậy chứ?

"Không sao, những uất ức trong lòng đã tan biến hết chưa hả??"

Trần Đạo Huyền khẽ cười, vuốt vuốt tóc cô.

Qua một hồi bát nháo ồn ào vừa nãy, Trần Đạo Huyền lại cảm thấy quan hệ giữa hai người gần gũi hơn nhiều, không giống với sự câu nệ lúc trước.

"Đệ tử tốt hơn nhiều rồi ạ!"

"Sư tôn. . . . . Có thể buông ra đệ tử ra được không?"

Lúc này, Lãnh Yên Nhiên đỏ mặt ám chỉ bản thân đã không không sao nữa, nhưng vòng tay của sư tôn lại vừa rộng vừa ấm áp, nên bây giờ Lãnh Yên Nhiên có chút ngại ngùng..

Cảm nhận được cánh tay rắn chắc ôm lấy eo mình, Lãnh Yên Nhiên cảm thấy bản thân sắp không chống được rồi!

Nếu sự quyến rũ bẩm sinh này cũng có hiệu quả với sư tôn, thì tốt biết bao nhỉ… Nhất thời suy nghĩ của Lãnh Yên Nhiên lại ngơ ngẩn không biết nghĩ cái gì nữa. l

"Hả, à, ngồi đi, ngồi xuống nói cho vi sư nghe về chuyến đi này đi."

Nghe thấy thế, lúc này Trần Đạo Huyền mới phản ứng lại kịp, vội thu lại cánh tay đặt ở eo cô, ngồi về chỗ của mình.

Cảm nhận được ngón tay thon dài của sư tôn luồn qua eo mình cái xoẹt, Lãnh Yên Nhiên cảm thấy ngứa ngáy, mà có chút nóng người…

Nhưng vẫn nghiêm chỉnh ngồi đối diện với sư tôn.

Cô bắt đầu kể về cho sư tôn về những chuyện gặp phải trong lần xuống núi này.

Mà Trần Đạo Huyền thì là thoải mái nhàn nhã uống trà, bình tĩnh thư thái nghe để tử kể lại.

Vừa có thể thưởng thức tuyệt kĩ pha trà của đệ tử thật là đã mắt….

Nhưng đột nhiên, vừa nói một câu, tách trà mà Trần Đạo Huyền đang cầm sững sờ tại chỗ, cả khuôn mặt đen sầm lại.

"Muốn ngựa chạy, phải cho ngựa cỏ! ?"

"Vậy cái tên lão sư tử kia là người của tông môn nào?"

Sắc mặt Trần Đạo Huyền trầm lại, đến tấm tư thưởng thức trà cũng không có, “tách” một tiếng rơi trên bàn đá.

Sao lại dám nói những từ ô uế như vậy với đệ tử của hắn vậy! ?

Đến hắn là sư phụ cũng chưa….. khục, cũng không dám!

Tên đó sao lại dám chứ!

"Hồi bẩm sư tôn, Trương Thiên trạch kia là thủ tịch đệ tử của La Thiên Tông ạ."

"Là đệ tử của La Thiên Tông, giáo chủ là La Võ chân nhân."

"Còn về tu vi của La Võ chân nhân, nghe nói là Tịch Diệt Cảnh Ngũ..."

Lãnh Yên Nhiên cũng không ngờ sư tôn lại thay đổi sắc mặt vì câu nói này.

Tuy lúc đó cô cũng bị những lời này của Trương Thiên Trạch làm cho tức giận mãi không thôi, nhưng sau khi giết chết anh ta, cơn tức đã được giải tỏa rồi.

Có thể cho cô cỏ, là Trương Thiên Trạch đó sao?

Hắn ta cũng xứng á! ?

"Không cần nói nữa, cảnh giới gì đó của chân nhân vi sư cũng không muốn biết, cũng không cần biết."

Trần Đạo Huyền giơ tay ngắt lời cắt ngang lời Lãnh Yên Nhiên đang nói về tin tức tình báo của La Thiên Tông.

Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng, Lãnh Yên Nhiên gây thù kết oán với tông môn kia, nếu có thời cơ là có thể thu hoạch được một mớ điểm hệ thống rồi.

Nhưng nghĩ đến việc lần này đệ tử mình không bị thiệt thòi gì lớn, ngược lại người của đối phương đều chết hết, cũng không nhẫn tâm trực tiếp ra tay diệt môn.

Nhưng bây giờ, La Thiên Tông này muốn chết như vậy, vậy đừng trách hắn ác độc.

Dù sao người tu luyện, vốn dĩ là mạnh thắng yếu thua, cho dù bị diệt môn, cũng chỉ có thể trách bản thân bọn họ quá là yếu!

"Liên hệ với người truyền tin của Lãnh gia, nửa tháng sau, để La Thiên Tông chào đón sự diệt môn!"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK