Trận pháp phòng ngự của Lãnh gia bị phá vỡ trong nháy mắt, Vương Mãnh mang theo các cao thủ của gia tộc truy sát Lãnh gia!
Về phần Lý gia cũng không hề chậm trễ, cử hậu bối trong nhà cùng lao lên tấn công theo!
Còn hai người bọn họ cứ thế người trước người sau ở trên không trung, hứng thú ngắm nhìn cuộc chiến đẫm máu đang diễn ra ở Lãnh gia cách đó không xa.
Thực lực của ba nhà vốn không cách biệt nhau nhiều, dù sao thì bọn họ cũng đều là một trong những gia tộc mạnh nhất ở nước này.
Nhưng nay hai nhà kia liên thủ lại với nhau, chỉ riêng nhân thủ thôi cũng đã gấp đôi Lãnh gia, nhất thời trong phủ Lãnh gia tràn ngập tang thương, con cháu Lãnh gia phần lớn đều bị bao vây lại, bị đánh cho trọng thương hoặc chết!
Lãnh Chiến chứng kiến cảnh tượng này cho dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng không thể làm gì được.
Đối mặt với hai gia chủ Thông Huyền Cảnh Cửu Trọng Thiên khác thì ông ấy căn bản không còn hơi sức đâu để mà cứu giúp những hậu bối khác!
"Hai người phá vỡ sự cân bằng của ba đại gia tộc, hai người không sợ hoàng đế sẽ san bằng hai nhà các người thành bình địa sao?"
Lãnh Chiến nhìn thời gian cứ trôi qua thì càng có nhiều hậu bối của Lãnh gia bị chết thảm, thế là ông ấy chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi lấy hoàng đế ra để uy hiếp hai người kia.
"Ha ha, bớt lấy bệ hạ ra uy hiếp ta đi."
"Bây giờ chỉ e Ma Đế bệ hạ cũng khó mà lo cho bản thân mình, chứ đừng nói là Lãnh gia của ngươi."
Vương Mãnh cười nhạo, hai tay khoanh trước ngực, căn bản không có chút sợ hãi gì.
Hai người bọn họ cũng không vội vàng ra tay với Lãnh Chiến, bọn họ chỉ cần cản đường ông ấy lại thì có thể ngồi chờ hậu bối Lãnh gia bị diệt sạch!
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Lãnh Chiến nghe thấy vậy, nhất thời cau mày lo sợ.
Nếu chuyện này là thật thì hôm nay chỉ e là ngày tận thế của Lãnh gia rồi!
Chỉ là không biết cô nhóc kia có gặp nguy hiểm gì không, hy vọng cô đừng có quay trở về thành đô để mà tự nộp mạng...
Ngay lúc Vương Mãnh đang chuẩn bị tiếp tục đả kích tâm cảnh của Lãnh Chiến, để khỏi đánh mà cũng thắng.
Thì một tu sĩ trẻ tuổi ăn mặc sang trọng lại chậm rãi đằng không đi tới.
"Ngay cả Lãnh gia mà cũng không giải quyết xong, hai người còn muốn bổn công tử phải đợi bao lâu nữa hả?"
Vẻ mặt người thanh niên đó lộ ra vẻ không vui, hoàn toàn không để hai gia chủ Thông Huyền Cảnh Cửu Trọng Thiên vào trong mắt, vừa xuất hiện đã trách mắng một trận.
"Đại nhân cứ yên tâm chớ vội vàng, tên Lãnh Chiến này cùng cảnh giới Thông Huyền Cảnh Cửu Trọng Thiên như hai chúng tôi, nếu như hắn liều mạng thì cũng khá là phiền phức."
"Hai cái mạng này của chúng tôi thì không có gì đáng để nhắc tới, nhưng nếu như ảnh hưởng đến đại nhân thì đúng là tội lớn khó tha!"
Hai người Vương Mãnh nhìn thấy thế liền vội vàng khom người cúi đầu cung kính chào người thanh niên kia.
Người thanh niên kia chính là Trương Thiên Trạch, mặc dù cảnh giới mới chỉ là Thông Huyền Cảnh Ngũ Trọng Thiên nhưng hai người bọn họ đều không dám bất kính.
Dù sao Trương Thiên Trạch cũng chính là thủ tịch đệ tử* thân truyền của La Thiên Tông, thậm chí nếu không có gì xảy ra thì chậm nhất hai năm nữa thôi, dựa vào thiên phú của mình thì hắn ta có khả năng sẽ là tông chủ tiếp theo.
*Thủ tịch đệ tử: Thủ tịch = cầm tay. Những người có sư phụ riêng cầm tay chỉ bảo. Đệ tử hạch tâm, chân truyền, truyền thừa đều là thủ tịch đệ tử.
"Hừ, nực cười."
Trương Thiên Trạch nghe vậy nhưng lại chẳng thèm ngó ngàng tới, dường như cao thủ Thông Huyền Cảnh Cửu Trọng Thiên đối với hắn ta cũng chẳng phải là thứ đáng sợ gì.
"Chỉ cần Lãnh gia ông giao Lãnh Yên Nhiên ra để làm người hầu cho bổn công tử thì bổn công tử sẽ lập tức buông tha cho Lãnh gia ông, thế nào hả?"
hắn ta ngoảnh lại nói với Lãnh Chiến vẫn đang cực kỳ cảnh giác với giọng điệu cực kỳ bình thản.
"Vị đại nhân này, thực không dám giấu, Yên Nhiên hiện tại không có ở trong nhà."
"Xin đại nhân hãy kêu hai nhà bọn họ ngừng tay lại trước, có chuyện gì đợi Yên Nhiên trở lại rồi tính cũng chưa muộn?"
Trong lòng Lãnh Chiến mặc dù không muốn, nhưng người lúc này đang bị thất thế không thể không cúi đầu, chỉ có thể tạm thời nhượng bộ, đợi Yên Nhiên quay trở lại rồi nghĩ cách tính tiếp!
Mà hai vị gia chủ đứng phía sau Trương Thiên Trạch nghe thấy ông ấy nói vậy lập tức biến sắc.
Lý gia chủ chính là người tiến đánh Lãnh gia trước, điều ông ta muốn chính là dùng Lãnh Yên Nhiên như một lô đỉnh, để giúp ông ta ở ngay cực hạn của bản thân đột phá được bình cảnh.
Nếu như Trương Thiên Trạch cũng muốn Lãnh Yên Nhiên kia thì ông ta há chẳng phải là vô vọng rồi sao?
Về phần Vương Mãnh thì sắc mặt ông ta còn trắng nhợt hơn tờ giấy trắng.
Chính ông ta đã phái ba sát thủ Thông Thiên Cảnh đi truy sát Lãnh Yên Nhiên đó!
Xong rồi, chuyến này xong đời thật rồi!
Cho dù là Lãnh Yên Nhiên kia thiên tư bất phàm đi nữa thì khi đối mặt với sự truy sát của ba cao thủ Thông Huyền Cảnh chắc chắn chỉ có thể là một cảnh tượng thập tử nhất sinh.
Nghĩ đến đây, trên trán của Vương Mãnh không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Lần này xem như làm mất lòng Trương Trạch Thiên rồi, chỉ hy vọng trước khi tin tức được truyền đến thì ông ta còn có cơ hội để chạy trốn!
Ngay khi mỗi người đang theo đuổi những suy nghĩ khác nhau thì Trương Trạch Thiên đang định nói tiếp thì hai mắt hắn ta đột nhiên sáng lên, từ xa xa hắn ta thấy một thân ảnh khiến cho người ta không thể dời mắt đi chỗ khác đang bay trên không trung với một tốc độ cực nhanh.
Đó chẳng phải là Lãnh Yên Nhiên mà hắn ta đang muốn sao!
Trương Trạch Thiên lập tức mỉm cười, giơ tay ngoắc ngoắc, ra hiệu hai vị gia chủ tạm thời dừng tay, hai người đó thấy vậy chỉ có thể dừng tay lại.
Vương Mãnh sau khi nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Yên Nhiên thì không thể tin vào hai mắt mình, nhưng trong lòng ông ta lại thở phào nhẹ nhõm!
"Yên Nhiên mau chạy đi!"
Lãnh Chiến sau khi nghiến răng do dự một lúc thì trong mắt hiện lên một tia quyết tâm, quay đầu lại với Yên Nhiên rồi hét lớn.
Vốn dĩ ông ấy giả bộ đồng ý với Trương Trạch Thiên, cũng chỉ là muốn tạm thời giảm sự thương vong của Lãnh gia, ông ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ thật sự giao Yên Nhiên ra, ông ấy chỉ đang muốn cược một canh bạc với Lãnh gia mà thôi!
Bây giờ nhìn thấy Yên Nhiên quay trở về Lãnh gia, thì ông ấy lập tức hạ quyết tâm, dự định yểm trợ Yên Nhiên chạy trốn, còn mình thì liều chết chiến đấu, hậu bối của Lãnh gia có thể trốn thoát được bao nhiêu thì chỉ đành xem số trời mà thôi!
"Loại cỏ kiến tầm thường mà dám làm hỏng chuyện của bổn công tử, ta sẽ khiến ông chết không được mà sống cũng không xong!"
Trương Thiên Trạch nghe thấy Lãnh Chiến hét lên thì khuôn mặt vốn đang tươi cười lập tức tối sầm lại.
Nhưng Yên Nhiên lại như chưa từng nghe thấy, cũng không hề quay người bỏ chạy, ngược lại còn tăng tốc tiến lên phía trước!
Một lát sau cô đã đứng phía trên Lãnh gia, đối diện với bọn họ.
Vốn dĩ còn tưởng chỉ có Vương gia Lý gia liên thủ lại với nhau, không ngờ còn có thủ tịch đệ tử của La Thiên Tông tham gia vào, Lãnh Yên Nhiên nhất thời nhíu mày lại.
Nếu như là lúc trước, đừng nói là La Thiên Tông, chỉ cần mỗi Vương gia, Lý gia liên thủ lại với nhau thôi thì cô cũng đã khó mà nghĩ được cách đối phó.
Còn La Thiên Tông thế lực to lớn, áp đảo cả Ma La quốc này thì cô càng không có cách nào trêu chọc vào, chỉ có thể cố gắng hết sức bảo toàn cho bản thân mà thôi.
Nhưng bây giờ lại khác rồi, cứ nghĩ tới sau lưng mình còn có sự tồn tại của sư tôn là một tiên nhân, thì Lãnh Yên Nhiên không còn cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với bọn họ nữa.
Ngược lại cô cũng không thể bày ra dáng vẻ cúi đầu xuống được, cô không thể để cho Thiên Đạo Môn, để cho sư tôn của cô mất mặt được!
"Đám chuột nhắt mấy người, hôm nay dám ra tay với Lãnh gia ta, có nghĩ tới hậu quả chưa hả?"
Lãnh Yên Nhiên nhìn xuống đám người bọn họ, mở miệng liền làm cho bọn họ đều kinh ngạc đến há hốc cả mồm.
Ngay cả Lãnh Chiến cũng phải há hốc mồm nhìn Lãnh Yên Nhiên, đầu óc còn có chút choáng váng.
Đối mặt với hai nhà Vương, Lý, còn có thủ tịch đệ tử của La Thiên Tông, Lãnh Yên Nhiên sao lại tự tin đến thế?
"Ha ha, thì ra là vậy."
"Nghe nói năng lực xử sự của Lãnh Yên Nhiên vô cùng mạnh, hôm nay gặp mặt quả đúng là danh bất hư truyền mà."
"Vừa mới xuất hiện liền có thể nhìn rõ thế cục, biết được bổn công tử vì cô mà đến, nên cứ thế dứt khoát dựa vào ta để ra oai sao?”
"Hay lắm, hay lắm!"
Trương Thiên Trạch trước thì sững sờ, sau đó thì hai mắt sáng rực lên, dường như nghĩ thông ra chuyện gì, nhất thời liên tục vỗ tay tán thưởng.
Mà tất cả những người ở đó vì lời nói của Lãnh Yên Nhiên mà sững sờ thì bây giờ nghe hắn ta nói như vậy cũng lập tức hiểu ra vấn đề, không thể không liếc nhìn Lãnh Yên Nhiên.
Người con gái này quả thật thông minh, sáng suốt.