Nhị trưởng lão nhanh chóng cúi đầu rồi vội vã rời khỏi đại sảnh, hướng về Vương quốc Moro.
"Tạm thời không nên thông báo chuyện này, ta sẽ lập kế hoạch tiếp theo cho bí cảnh, các ngươi lui ra một bên!"
Sau khi nhị trưởng lão rời đi, La Ngũ đại nhân để lại mấy câu, sau đó đứng dậy rời khỏi hiện trường.
Chỉ còn lại một nhóm trưởng lão nhìn nhau, thở dài rồi giải tán.
Một ngày sau, một thân ảnh đẹp mắt nhanh chóng xuyên qua Hư Không Sơn, thân hình tròn trịa đầy đặn lên xuống.
“Tại sao lần này những con thú hung dữ trong Núi Ảo Ảnh này không tấn công tôi?”
Leng Yanran có chút bối rối, lần trước khi cô vào Núi Hư Không, những con thú hung dữ này sẽ lao tới chiến đấu ngay khi nhìn thấy cô và ba sát thủ.
Nhưng lần này, những con thú hung dữ đó dường như đang tránh mặt cô, không, điều đó không đúng.
Khi xuống núi, tôi dường như không hề bị một con thú dữ nào quấy rối!
Lúc đó tôi đang vội về nhà Lãnh, nhưng lại không để tâm đến chi tiết này!
Giờ nghĩ lại tôi thấy hơi lạ!
Nghĩ đến đây, Lãnh Yên Nhiên không khỏi có chút dừng lại, nàng cảm giác được một cỗ hung thủ khí tức, thay vì đi vòng quanh, nàng lại đuổi theo nó!
Một lát sau, một con hổ thú hung dữ cao bảy tám mét xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng sau khi con hổ vừa liếc nhìn cô, như thể nhìn thấy điều gì đó đáng sợ, nó lập tức quay người bỏ chạy!
"cái này..
"Vậy Hổ Vương ít nhất có thực lực của Thông Huyền Vương, hắn vì cái gì sợ hãi ta như vậy?"
"Nó có thể là...
"Nó có thể là..."
Leng Yanran đột nhiên nghĩ đến điều gì đó và nhìn xuống mặt dây chuyền ngọc bích được chủ nhân đưa cho cô trên ngực.
Khả năng duy nhất chính là bởi vì mặt dây chuyền ngọc bích này do Sư phụ ban tặng!
Tuy nhiên, sau khi xác nhận hung thủ quả thực đang tránh né mình, Lãnh Yên Nhiên lại chạy nhanh về phía Thiên Đạo cung, cô không cần phải cảnh giác với sự tấn công của hung thú nữa, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!
Mãi cho đến khi Lãnh Yên Nhiên rời đi được nửa tháng, hung thú Hổ Vương ở Thông Huyền Vương mới thở dài nhẹ nhõm, vui vẻ nhìn về hướng nàng sắp rời đi.
"Tại sao cô ấy lại có khí chất của ngôi đền đó.."
"Không thể đắc tội, không thể đắc tội...
Những con thú hung dữ trong ngọn núi giả này đều biết về ngôi đền ở lưng chừng núi, bản năng của những con thú hung dữ khiến chúng không dám đến gần trong vòng mười dặm quanh ngôi đền!
Tựa như có một con quái vật cổ đại khổng lồ ngồi trong miếu, chỉ cần nhìn từ xa miếu cũng khiến những con thú hung dữ này bò trên mặt đất và run rẩy!
Bây giờ Leng Yanran mang theo khí tức của ngôi đền, những con thú hung dữ này tự nhiên tránh xa cô.
Chưa kể chủ động khiêu khích hắn, trốn tránh cũng đã muộn.
Leng Yanran, người nhanh hơn rất nhiều, đã quay trở lại khu vực xung quanh ngôi đền trong thời gian ngắn.
Nhìn thấy bóng dáng ngồi lặng lẽ trong tiểu đình, cô cảm thấy nỗi bất bình ẩn giấu trong lòng không thể ngăn cản được nữa!
Tựa như một đứa trẻ bị bắt nạt, nhịn nhục về nhà gặp người lớn trong nhà, mũi đau nhức, mắt đỏ hoe!
"quay lại?"
Trần Đạo Hiên tự nhiên chú ý đến đệ tử trở về, mỉm cười nhẹ vẫy tay với hắn, ý bảo hắn tới ngồi xuống trước khi nói chuyện.
"Bậc thầy..."
Nghĩ đến việc mình xuống núi lần này, không những gây ra phiền toái, dùng hết át chủ bài bảo mệnh của sư tôn cho, thậm chí đến cuối cùng còn để cho sư tôn tự mình ra tay bảo vệ mình nữa, Lãnh Yên Nhiên liền xấu hổ một phen!
Cô tưởng rằng khi trở về núi, sư tôn sẽ nghiêm khắc trừng trị cô một trận, nhưng không ngờ là sư tôn chỉ nở một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng bảo cô ngồi xuống.
Đến một câu trách phạt cô cũng không có.
Vốn dĩ trong suy nghĩ của Lãnh Yên Nhiên, tất cả giống đực, không phải chỉ nhìn thôi cũng bị cô thu hút một cách vô thức sao?
Nhưng sư tôn thì khác biệt hoàn toàn, hắn rất tốt với cô, không hề có yêu cầu gì với cô cả!
Lãnh Yên Nhiên cô rốt cuộc có tài năng gì, kiếp trước đã cứu cả chúng sinh hay sao mà lại có được một sư tôn tốt như vậy được chứ?
"Đứng ngơ ra đấy làm gì, qua đây ngồi đi, nói cho vi sư biết rốt cuộc lần này đã xảy ra những chuyện gì?”
Trần Đạo Huyền thấy cô đứng ngây ra đó, liền nói thêm.
"Vâng, sư tôn!"
Nghe thấy vậy, cô mới bước nhanh về phía trước, đi vào bên trong đình nghỉ chân.
Thấy trà trong chén của sư tôn đã cạn, cô bưng ấm trà rót trà cho sư tôn trước, rồi mới thành thật ngồi xuống đối mặt với sư tôn.
"Bị bắt nạt hả ?"
Trần Đạo Huyền thấy vậy cũng có chút hài lòng, đệ tử của mình ngược lại thì rất hiểu chuyện, khá đấy.
Hắn khẽ nhấp một ngụm trà, hỏi cô một cách ấm áp.
Nhưng câu quan tâm này, lại trở thành một cọng rơm cuối cùng áp đảo sự oan ức trong lòng Lãnh Yên Nhiên!
Để bảo vệ mình dựa vào cái gì mà sau khi cô giết chết đệ tử cao cấp của La Thiên Tông, thì lại bị mấy tên trưởng lão truy sát chứ.
Sau khi cô bất đắc dĩ chống cự lại dựa vào cái gì còn phải lo lắng La Thiên Tông sẽ trả thù cô vậy?
Nếu cô không ở trong môn phái nào, không có sư tôn làm chỗ dựa, chẳng phải sẽ biến thành một bàn đạp như Trương Thiên Trạch kia sao?
Nghĩ tới đây, hốc mắt Lãnh Yên Nhiên liền đỏ hoe, những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên khuôn mặt tuyệt đẹp của cô.
Cô của ngày trước, không có ai quan tâm thì cũng thôi đi, cô dựa vào chính để tồn tại trong đám người tài giỏi, tìm mọi cách để bảo vệ sự trong sạch của mình.
Nhưng bây giờ, đã có người quan tâm cô, bảo vệ cô!
"Sư tôn. . . . . Đồ nhi, đồ nhi..."
Lãnh Yên Nhiên nghẹn ngào, muốn nói ra những điều uất ức trong lòng mình, nói ra cảm nhận với sư tôn.
Nhưng không đợi cô nói tiếp, đã thấy sư tôn đứng dậy, một tay ôm lấy cô vào ngực, vỗ nhẹ vào phía sau lưng cô.
"Không sao, sau này có vi sư chống lưng rồi, muốn khóc thì khóc đi, khóc xong rồi, thì sẽ không còn cảm thấy uất ức nữa."