Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi chúng ta xông vào thì còn lại khoảng hơn một trăm tên thổ phỉ mà chúng còn bị sợ hãi, không có người chỉ huy, nhưng chúng ta có hai trăm người, trang bị cũng tốt hơn bọn thổ phỉ mấy lần, nếu như để những người của tiêu cục Trấn Viễn đánh trận này thì sẽ không có ai bị thương mà trận chiến cũng sẽ kết thúc. sớm hơn!”

Lời này nghe có vẻ giống như người xếp hạng thứ nhất sau khi tham gia một kì thi thì phàn nàn rằng mình phát huy không tốt, bài thi một trăm điểm mà chỉ được có chín mươi chín điểm.

Bình thường A Mai cũng không phải người như vậy!

Tả Phi Phi nhìn A Mai thật lâu nhưng khi nhìn thấy mấy đội trưởng đội an ninh đi theo cô ấy thì Tả Phi Phi bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thì ra A Mai đang châm biếm thủ hạ để phòng ngừa bọn họ sế ngạo mạn.

Dù sao cô ấy cũng là người ngoài, A Mai có thể mỉa mai đội an ninh nhưng cô ấy hùa theo thì sẽ không phù hợp, cũng giống như con cái trong nhà, cha mẹ mắng vài câu thì không sao nhưng hàng xóm không thể hùa theo và nói rằng măng là đúng.

Vì thế Tả Phi Phi sờ mũi, không nói nữa.

A Mai là người quản lý của đội an ninh, Khánh Mộ Lam cũng là người quản lý, Tả Phi Phi không thể phụ họa theo nhưng Khánh Mộ Lam thì có thể.

“Không cần cảm thấy A Mai đang soi mói, bất kỳ sơ suất nào trong trận chiến đều có thể dẫn đến cái chết của đồng đội hoặc chính bản thân các ngươi, A Mai mắng các ngươi là hi vọng sau này khi chiến đấu các ngươi sẽ ít bị thương hơn và sẽ có ít đồng đội phải chết hơn!”

Khánh Mộ Lam nhìn mấy người đội trưởng đội an ninh rồi lạnh lùng nói: “Quả thật trận chiến lần này không nên không có thương vong, các ngươi nên quay về suy ngẫm đi!”

“Vâng!” Mấy người đội trưởng đội an ninh khom người đồng ý.

“Tất cả đi làm việc đi!”

Lúc này Khánh Mộ Lam mới hài lòng vẫy tay ra hiệu cho đội trưởng đội an ninh rời đi, sau đó nói cho A Mai biết quyết định của cô ấy trong việc xử lý những người dân tị nạn và tù binh.

“Tiểu thư, để ta dẫn minh đi tấn công thì còn được chứ những việc như trấn an người dân tị nạn thế này thì ta thật sự không để làm được...”

A Mai nói với vẻ mặt đau khổ.

Là một tử sĩ, từ nhỏ A Mai đã sống trong cường độ huấn luyện cao độ, không dám nói nhiều một câu, hầu như tất cả tử sĩ đều không giỏi ăn nói.

“Điều này cũng đúng.” Khánh Mộ Lam nghĩ một lúc rồi vẫy tay với một cận vệ: “Kêu Trâu chủ nhiệm đến đây một chút!”

Cận vệ nói đồng ý rồi chạy về phía cửa và nhanh chóng quay lại cùng với một người đàn ông trung niên mập mạp.

Người đàn ông này là chủ nhiệm bộ phận hậu cần của xưởng muối cá, ông †a không giỏi ra trận giết địch nhưng lại có tài ăn nói và năng lực nghiệp vụ rất tốt, lần này ông ta đi theo đội an ninh để phụ trách hỗ trợ hậu cần trong hoạt động tiêu diệt thổ phỉ.

“Trưởng xưởng, Tả trưởng xưởng, A Mai đội trưởng!”

Trâu chủ nhiệm chào ba người rồi nhìn Khánh Mộ Lam: “Trưởng xưởng, người cho gọi ta là muốn phân phó chuyện gì sao?”

“Là như thế này...” Khánh Mộ Lam nói xong thì nói cho Trâu chủ nhiệm biết suy nghĩ của cô ấy.

“Ta hiểu rồi” Trâu chủ nhiệm gật đầu: “Nếu trưởng xưởng đã tin tưởng và giao nhiệm vụ cho ta thì để ta thử xem?”

“Không phải thử xem mà là phải hoàn thành nhiệm vụ!” Khánh Mộ Lam lạnh lùng nói.

“Vâng!”

Trâu chủ nhiệm thẳng lưng chào Khánh Mộ Lam Theo nghi thức quân đội: “Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụi”

Sau đó, Trâu chủ nhiệm sai người mang đến mấy thùng gỗ dựng một cái bục gỗ tạm thời ở giữa căn nhà tranh nơi những người tị nạn tụ tập.

Trâu chủ nhiệm leo lên bục gỗ với một chiếc kèn sắt, rồi nói với các thành viên của đội an ninh đang canh gác tù binh: “Áp giải họ lại đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK