Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm! Rầm! Rầm!... Từng lọ dầu từ trên trời rơi xuống.

Trong khoảnh khắc, lửa lại lan rộng thêm một mảng trên mặt nước.

Tất cả thuyền chở hàng mà bọn thủy tặc cướp từ trong tay Lão Lương đều bị đốt cháy.

Cho đến lúc này, bọn thủy tặc mới phát hiện kẻ địch tới rồi!

Tại hang ổ của thủy tặc, ông cả đang ôm tình nhân ngủ ngon lành thì đột nhiên bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.

Bên ngoài cửa sổ là một vùng hỗn loạn.

Ông cả đạp cô gái bên cạnh mình xuống giường rồi xông ra khỏi phòng.

Vừa nhìn là thấy ở phía xa xa, nơi mà đang đậu thuyền có lửa bốc cháy ngùn ngụt.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Ông cả, không xong rồi, có người xông vào cửa hang rồi!”

Ông hai của thủy tặc vội vàng đáp: “Bọn chúng đã đốt hết thuyền của tiêu cục Trấn Viễn rồi.”

“Không phải đã dặn các ngươi đi gác đêm rồi sao. Sao lại để người ta lên đến đảo rồi cũng không phát hiện ra hả?”

Ông cả vừa mặc quần áo, vừa giận dữ hỏi: “Có phải tên khốn gác đêm lại lười biếng lén đi ngủ rồi đúng không?”

“Ta cũng không biết!” Ông hai vỗ đùi hỏi: “Ông cả, ngài mau nghĩ ra cách gì đi. Bây giờ phải làm thế nào đây?”

“Nhanh đi tìm Lưu tiên sinh đi!” Ông cả hét lớn.

“Hôm trước Lưu tiên sinh có việc nên đã lên bờ rồi, vẫn chưa về nữa!” Ông hai đáp.

“Còn chưa về sao?” Ông cả trừng mắt.

Thật ra thủy tặc ở sông Mang Đãng trước đây chỉ là một thủy tặc bình thường, chúng sống dựa vào việc dọa nạt những người ngư dân ở xung quanh và cướp bóc những thuyền bè đi qua đây.

Những đội thuyền dám đi lại ở trên sông bình thường đều mang theo rất nhiều hộ vệ nên bọn chúng không dám cướp.

Thuyền bè mà không có hộ vệ thường là thuyền có lộ trình ngắn, cũng không có gì đáng để cướp.

Vì vậy nên thủy tặc ở sông Mang Đãng trước đây đều hành động rất bình thường. Không có mấy chiếc thuyền tử tế nên chỉ đành núp dưới sự che chở của những tên cường hào ở bản địa mà kéo dài hơi tàn.

Những tên cường hào thậm chí còn không thèm nhìn bọn chúng. Họ chỉ coi chúng như là những tên côn đồ gọi đến là đến, đuổi là đi.

Nhưng cho đến hôm nay, bọn chúng đã gặp được Lưu tiên sinh. Tất cả đều đã thay đổi.

Lưu tiên sinh túc trí đa mưu. Dưới sự chỉ huy của hẳn, thủy tặc của sông Mang Đãng đã thành công cướp được một đội thuyền lớn.

Không chỉ thu hoạch được mấy con thuyền lớn, còn trói tên thương nhân giàu có ở trên tàu. Sau đó còn hung dữ dọa dẫm thương nhân giàu có đó một phen.

Lần thu hoạch đó còn nhiều hơn tiền mà bọn thủy tặc sông Mang Đấng thường kiếm được trong vòng một năm.

Lưu tiên sinh cũng đã hoàn toàn lấy được sự công nhận từ bọn thủy tặc.

Tiếp theo đó, thủy tặc sông Mang Đãng có tiền có thuyền đã nhanh chóng phát triển.

Địa vị của Lưu tiên sinh trong thủy tặc cũng càng ngày càng cao.

Sau đó Lưu tiên sinh còn lập kế hoạch đánh úp Đường Tiểu Bắc.

Lúc đó tiêu cục Trấn Viễn ở Giang Nam đã khá nổi tiếng. Ông cả của thủy tặc lúc đầu còn không đồng ý với kế hoạch này, nhưng gần đây châu Thủy Ngọc thực sự rất hiếm ở Giang Nam, mỗi viên đều có giá trị lớn.

Mà Đường Tiểu Bắc lại là đại chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, trên người chäc chắn phải có hơn một viên.

Mặc dù cướp của Đường Tiểu Bắc sẽ bị tiêu cục Trấn Viễn tới báo thù, nhưng làm xong chuyến này thì bọn họ cả đời này. đều không cần lo lắng nữa.

Cuối cùng ông cả vẫn không thoát khỏi sự cám dỗ của Lưu tiên sinh, quyết định ra tay.

Nhưng tốc độ phản ứng của nhân viên hộ tống còn vượt xa hơn dự tính của bọn họ nhiều. Có một con thuyền đã kịp thời thoát khỏi khu vực đá lở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK