Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiên sinh, sao ông phải vậy chứ?”

Khánh Hoài thở dài, vừa định nói tiếp thì bị Kim Phi ngăn lại.

"Thiết Chùy, giao cho ngươi!"

"Vâng!" Thiết Chùy xoa tay, cười khẩy nói: "Ta nhất định sẽ cạy miệng ông ta ral"

Nghe vậy Khánh Hoài không khỏi cảm kích liếc mắt nhìn Kim Phi.

Dù nói thế nào đi nữa, Đồng tiên sinh cũng từng là thầy của anh ta, nếu như anh ta hạ lệnh nghiêm hình bức cung với Đồng tiên sinh, chắc chăn sẽ bị người khác công kích.

Nhưng khi Kim Phi và Đồng tiên sinh gặp mặt lần đầu tiên, không cần phải lo lắng đến điều này.

"Kim Phi, lão phu là người có học, còn là thầy của Hoàng đế, các ngươi không thể dùng hình với lão phu!"

Đồng tiên sinh phẫn nộ nhìn Kim Phi, hét lên.

Ở thời phong kiến có câu người bình thường có lễ nghĩa nhưng không thể đầy đủ như những người quyền quý, quan to có tội thì không thể dùng hình”, có nghĩa là không được dùng hình với người làm quan.

Đây cũng có thể coi là quan chức bênh vực cho nhau. Dẫu sao, những người chịu trách nhiệm xét xử và dùng hình cũng đều là quan viên, bảo vệ lợi ích và những quan viên

khác cũng là bảo vệ lợi ích và chính mình.

"Ông đã nói ta là kẻ nghịch tặc làm trái với đạo lý, ông cho rằng ta sẽ quan tâm đến những thứ này sao?"

Kim Phi cười chế nhạo, vãy tay với Thiết Chùy. Trước giờ y không phải là người lấy ơn báo oán, đối phương muốn giết chết mình, còn muốn mình khách khí với ông ta ư?

Cho dù tử sĩ rơi vào trong tay Thiết Chùy cũng chưa chắc có thể sống sót được, huống hồ là một người đọc sách?

Đồng tiên sinh ngoài miệng hét to, nhưng ngay lần tra tấn đầu tiên đã không chịu nổi, hỏi cái gì nói cái đó.

Chưa tới nửa giờ sau, Thiết Chùy đã quay trở lại. "Như thế nào rồi, hỏi ra được chưa?" Kim Phi hỏi.

"Tần vương trốn chạy tới núi Thái Hành, vị trí cụ thể ông lão này cũng không biết." Thiết Chùy trả lời.

Kim Phi không ngạc nhiên với kết quả này.

Người như Tần vương khó có thể hoàn toàn tin tưởng một người nào đó, nếu nói vị trí cụ thể của mình cho Đồng tiên sinh biết thì mới quái lạ.

"Ngươi đi làm việc đi."

Kim Phi vẫy tay về phía Thiết Chùy.

Nhưng Thiết Chùy không rời đi.

"Còn có việc gì sao?" Kim Phi hỏi.

Theo lời của ông lão này, Tứ hoàng tử Trần Chinh đã liên minh với Tân vương, Tấn vương, Sở vương, Tương vương và rất nhiều quyền quý, thành lập một tiểu đội ám sát bao gồm toàn bộ các cao thủ tử sĩ, ám sát tiên sinh, bệ hạ và những người liên quan, Khánh hầu bị ám sát có thể chính là do những người này ra tay."

"Xem ra bọn họ thật sự là chó cùng dứt dậu, không đấu ngoài sáng được lại bắt đầu chơi xấu!"

Kim Phi hơi cau mày.

Đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng, tấn công thành trì, phân đất quang minh chính đại, Kim Phi không sợ bất kỳ ai.

Nhưng loại tử sĩ ẩn náu trong bóng tối này thật sự kinh tởm.

Ngươi vĩnh viễn không thể biết bọn họ sẽ xuất hiện từ chỗ nào.

Ví dụ như lần này, chẳng lẽ phòng vệ của Khánh Hoài không chặt chẽ sao? Không phải là vẫn bị ám sát ư? Không phải vẫn bị Đồng tiên sinh tiếp cận đó à?

Kim Phi không có biện pháp tốt nào cho việc này, chỉ có thể cố gắng tăng cường lực lượng an ninh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK