Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi Trương Lương đến, người Thảo Nguyên có địa vị cao nhất ở thành Du Quan, nhưng từ khi Trương Lương thì địa vị của người trên Thảo Nguyên đã tụt dốc không phanh.

Những người Thảo Nguyên từng bắt người Trung Nguyên làm nô dịch cũng đã bị bắt, trở thành tù nhân, bị Trương Lương phạt đi làm lao động khổ sai.

Thân phận này khác biệt như trời với đất so với cuộc sống trước kia, khiến cho người Thảo Nguyên không thể thích ứng được.

Gián điệp do đám quyền quý phái tới đã liên lạc với một vài thủ lĩnh người Thảo Nguyên, phát động cuộc bạo động lần này.

Có mưu sĩ của đám quyền quý hỗ trợ hiến kế, lại mưu tính trước nhiều ngày, vậy nên lần bạo động này mãnh liệt hơn bất kỳ lần bạo động nào trước đó.

Số người Thảo Nguyên bao vây kho hàng lên đến hàng trăm người.

Trong đó có không ít người giơ đuốc.

“Cung thủ đâu, giết hết mấy người cầm đuốc, tuyệt đối không cho phép bọn chúng đến gần kho hàng!”

Lưu Thiết gào lên chỉ vào kho hàng.

Nhà kho này chứa một lượng lớn lựu đạn và dầu hoả, một khi đã bắt lửa, hậu quả không thể lường được.

Theo mũi tên lệnh bay lên không trung, từng nhóm nhân viên hộ tống cầm cung nỏ trong tay xông lên tường thành, bản mũi tên về phía những người Thảo Nguyên đang đánh vào nhà kho.

Còn có nhiều nhân viên hộ tống dựa theo diễn tập, mang theo khiên và dây thừng chui ra khỏi doanh trại, chuẩn bị sẵn sàng bắt giữ.

Lưu Thiết lúc này mới yên tâm: “Lương ca, đúng như huynh đoán, trong đám người Thảo Nguyên quả thật có gián điệp!”

“Không phải rất rõ ràng sao, thành Du Quan bị người Thảo Nguyên chiếm giữ mấy thập niên, nếu không có gián điệp của bọn chúng mới là lạ.”

Trương Lương bình tĩnh nói: “Bảo các huynh đệ canh chừng, không được lơ là khinh thường, để cho bọn gián điệp được như ý."

“Lương ca, ta nghĩ dứt khoát giết sạch đám người Thảo Nguyên là được, đề phòng bọn chúng như vậy quá mệt mỏi!” Lưu Thiết bất mãn nói.

“Tiên sinh đã nói rồi, chúng ta là những người văn minh, không bao giờ được làm mấy việc tàn ác như tàn sát.”

Trương Lương nói: “Hơn nữa, giết hết người Thảo Nguyên thì việc trong thành ai sẽ làm?”

Thành Du Quan mặc dù không lớn như kinh thành, nhưng cũng gần bằng huyện Kim Xuyên, không ở thời đại máy móc, để duy trì một thành phố lớn như vậy hoạt động, cần dùng đến không ít nhân lực.

“Không được thì chúng ta di chuyển dân chúng từ Trung Nguyên tới đây luôn.”

“Di chuyển dân chúng cần thời gian, hơn nữa ngươi có thể đảm bảo là dân chúng từ Trung Nguyên tới không có gián điệp không?” Trương Lương nói: “Đến lúc đó gián điệp trà trộn vào trong dân chúng bình thường, càng khó tìm ra hơn!”

“Cũng đúng” Lưu Thiết gật đầu: “Chỉ mong lần này đánh cho người Thảo Nguyên thành thật hơn.”

Bởi vì Trương Lương đã sớm có chuẩn bị, rất nhanh người Thảo Nguyên đã bị trấn áp.

“Thiết Tử, phái người cẩn thận đi hỏi xem, nhất định phải tìm ra người đứng đầu bọn chúng là ai” Trương Lương giao. phó.

“Vâng!”

Lưu Thiết đáp lại một tiếng, đang chuẩn bị đi xuống tường thành, đột nhiên nghe thấy ở xa vang lên một tiếng kêu giết.

Chỉ một lát sau, hướng Tây Bắc nổi lên ngọn lửa hừng hực.

“Không hay, kho lương cháy rồi!" tim Trương Lương đập thình thịch, không có cách nào giữ được bình tĩnh nữa: “Nhanh, gọi người đến dập lửa!”

“Rõ!”

Lưu Thiết cũng ý thức được tính nghiêm trọng, chạy như bay xuống cổng thành, tập hợp nhân lực đi dập lửa.

“Bị mắc bấy rồi!”

Trương Lương nhìn ngọn lửa cháy lên cao, đấm một quyền vào tường thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK