Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ ở huyện phủ như vậy, ở tất cả các hợp tác xã mua bán của các trấn và thôn làng khác cũng đều diễn ra cảnh tượng y hệt.

Dưới sự giới thiệu của nhân viên hợp tác xã mua bán và thương hội, lại có sự ảnh hưởng của Kim Phi và Cửu công chúa, việc tiêu thụ rong biển rất thuận lợi.

Hầu như tất cả mọi người biết được tin tức đều đã mua một ít.

Người không có tiền hoặc là không nỡ tiêu tiền mua các loại hàng loại ba và hàng loại bốn giá rẻ để nếm thử, người có tiền có mắt nhìn hoặc là người muốn dùng rong biển làm quà tặng là nhóm người chủ yếu mua hàng loại một và hàng loại hai.

Đặc biệt là hàng loại một, Nguyên Thái Vi áp dụng mô hình tiếp thị đói, cố ý không đưa ra quá nhiều, dẫn đến rất nhiều người nhận được tin tức muộn đều không thể mua được.

Hương vị của rong biển không khó ăn, giá cả của hàng loại ba và hàng loại bốn cũng rất thấp, không chỉ có thể bổ sung làm một phần lương thực, còn có thể ngăn ngừa và điều trị bệnh bướu cổ, sau khi người dân ăn xong, hết lời khen ngợi.

Chưa đầy hai ngày, lô rong biển đầu tiên vận chuyển về đã bị người dân huyện Kim Xuyên 'cướp' sạch.

Nguyên Thái Vi sắp xếp lại sổ sách, rồi đưa đến cho Cửu công chúa. Lúc đó Cửu công chúa và đám người Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc đang họp, thảo luận về chuyện liên quan đến rong biển, biết Nguyên Thái Vi đến, cô ấy đã bảo Châu Nhi đưa Nguyên Thái Vi đến Ngự Thư Phòng.

"Lô rong biển đầu tiên bán được bao nhiêu?" Cửu công chúa hỏi.

"Đã bán hết toàn bộ rồi ạ." Nguyên Thái Vị trả lời. "Nhanh như vậy sao?" Cửu công chúa sửng sốt. Khi Trấn Viễn số hai và số ba dỡ hàng xuống, cô ấy đang ở bến tàu, biết được trên hai chiếc thuyền lớn mang về tổng cộng bao nhiêu rong biển.

Lúc đó bến tàu Kim Xuyên đã dùng hàng trăm công nhân và tháo dỡ đến nửa đêm.

Cửu công chúa cảm thấy, nhiều rong biển như vậy dù thế nào cũng phải bán được mười ngày nửa tháng, không ngờ rằng chỉ trong vòng hai ngày đã bán hết toàn bộ rồi.

"Rong biển là một loại thức ăn mới, còn là thứ Kim tiên sinh lấy từ Đông Hải về để trị bệnh bướu cổ cho người dân nữa, mọi người đều rất tò mò, nên mua một ít để thử, sau khi ăn xong cảm thấy mùi vị rất tốt, hơn nữa giá cả hàng loại ba và hàng loại bốn không cao, cho nên tỷ lệ mua lại rất cao, hơn

nữa người mua lại thường sẽ mua nhiều hơn lần đầu.

Nguyên Thái Vi nói: "Những người khác vẫn đang quan sát người dân, nhìn thấy rong biển được hoan nghênh như vậy, sợ mình không cướp được, cũng nhanh chóng đi cướp lấy, dẫn dần, đã bị cướp sạch hết rồi."

Người dân chính là như vậy, mua lên không mua xuống, mua đồ và khi ăn cơm, thà xếp hàng ở một cửa hàng kinh doanh tốt, cũng không muốn đến các cửa hàng ít khách hơn.

Đây là một loại tâm lý học đám đông, thực sự cũng là một kinh nghiệm sống được tích lũy lâu dài.

Những cửa hàng có kinh doanh không tốt, các suất có vấn đề là rất lớn.

"Rong biển thực sự rất được hoan nghênh, vợ ta cũng đến hợp tác xã mua bán cướp lấy mấy cân, đợi đến lúc muốn mua lần hai thì đã không còn mua được nữa."

Thiết Thế Hâm cười nói: "Vợ ta cũng hối hận vì điều này, nói rằng rong biển ăn rất ngon, hơn nữa còn không phải bỏ muối, trong nhà mua được quá ít."

Rong biển là thứ vớt được từ trong biển, khi phơi nắng cũng không cần dùng nước ngọt rửa sạch, có vị mặn rất đậm.

Mặc dù muối tinh ở làng Tây Hà chỉ bán mười văn tiền một cân, nhưng đối với những người trải qua những ngày khó khăn mà nói, có thể tiết kiệm được từng nào hay từng đó.

Đây cũng là lý do khác khiến người dân tranh mua rong biển.

"Thiết đại nhân về nói với lão phu nhân, rong biển lô tiếp. theo về, ta sẽ để lại cho bà ấy một ít hàng tốt." Nguyên Thái Vị cười nói.

"Vậy phải cám ơn Nguyên Thái Vi cô nương rồi, nếu như vợ ta biết được, chắc chắn sẽ rất vui."

Thiết Thế Hâm cảm hơn Nguyên Thái Vi trước, sau đó vẫy tay nói: "Nhưng tạm thời không cần nữa, chúng ta đều đã già rồi, không ăn được bao nhiều đồ, trong nhà có mấy cân đã có thể ăn được rất lâu rồi, nếu như về ăn hết rồi, ta sẽ tìm Thái Vi cô nương lấy một ít."

Nói xong ông ta quay đầu nhìn sang một quan viên viện Khu Mật khác: "Lục đại nhân, ngài có muốn không, muốn thì nhân lúc Thái Vi cô nương còn ở đây, nhanh chóng nói đi, nếu không thực sự rất khó cướp đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK