Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Khánh Mộ Lam đã khẳng định tin tình báo không có vấn đề gì, Kim Phi cũng tin cô ấy sẽ không đùa giốỡn những chuyện như thế này, nhưng tình hình hiện tại ở Đông Hải rất phức tạp, những người tị nạn mới đến cũng chưa thể coi đây như quê nhà của họ và không thể chịu đựng được quá nhiều biến cố.

Đại đa số người tị nạn đến Đông Hải đều đã trải qua vô số gian khổ và trở nên sợ hãi. Nếu nơi này tiếp tục phát triển ổn định thì không sao, nhưng nếu bạo loạn xảy ra, người tị nạn rất có thể sẽ phân tán khắp nơi.

Đông Hải thịnh vượng cũng sẽ thất thủ!

Kim Phi phải thận trọng, cho dù có được thông tin của Khánh Mộ Lam, Kim Phi cũng phải xác nhận lại.

Hầu Tử và các thành viên của chiến đội áo giáp đen đã đến Đông Hải từ lâu nhưng họ vẫn ẩn nấp trong bóng tối. Lần trước suýt xảy ra bạo loạn nhưng đội quân do A Quyên chỉ huy đã ra tay, cho nên chiến đội áo giáp đen cũng không ra mặt nữa.

Bây giờ chuyện liên quan đến đại cục ở Đông Hải, Kim Phi buộc phải sử dụng đến lực lượng này.

Thiết Chuỳ động tác rất nhanh, Kim Phi vừa ăn xong đã đưa Hầu Tử tới, Đại Tráng cũng đi theo.

Chỉ là quần áo của hai người đều rách rưới, chân cũng không có nổi một đôi dép rơm, trông họ còn tệ hơn rất nhiều người tị nạn, trên mặt còn hoá trang trông rất khác so với trước đây. Nhuận Nương vừa ra khỏi nhà ăn nhìn thấy còn không nhận ra họ, cho nên đang thắc mắc tại sao Kim Phi lại gọi hai người tị nạn đến?

Bắc Thiên Tâm, người đi theo Nhuận Nương ra ngoài sau đó cũng sửng sốt một chút, nhưng sau đó lập tức nhận ra hai người, cười hỏi: "Hai người đang ẩn nấp trong đám người tị nạn à?”

"Vẫn là Thiên Tâm phu nhân lợi hại", Hầu Tử giơ ngón tay cái với Bắc Thiên Tâm rồi sau đó đi theo Kim Phi vào thư phòng.

Kim Phi nhìn từ trên xuống dưới hai người một lúc rồi hỏi: “Ăn gì chưa?”

"Ta đã ăn rồi, đồ ăn trong xưởng khá ngon, cũng có đủ dầu nữa!", Đại Tráng đáp.

Sau khi chiến đội áo giáp đen đến Đông Hải thì chia nhau ra trà trộn vào. đám đông người tị nạn, sau đó vào các công xưởng khác nhau. Làm như vậy thứ nhất có thể che giấu danh tính, thứ hai có thể theo dõi những người tị nạn. Nếu có biến thì có thể phát hiện và xử lý ngay lập tức.

Lều phát cháo chỉ để đảm bảo cho những người tị nạn không bị chết đói, dầu rất ít. Đại Tráng vốn tưởng rằng thức ăn trong xưởng cũng không khá hơn là bao, nhưng khi bước vào công xưởng, anh ta mới nhận ra rằng mình đã sai.

Những người tị nạn đã trải qua nạn đói kéo dài và rất yếu, công việc ở công xưởng lại rất nặng nhọc. Để giúp những người tị nạn sớm hồi phục sức lực, nhà ăn của các công xưởng đều được cung cấp đầy đủ dầu.

Ở thời đại này, các loại cây dùng để ép dầu vẫn chưa được trồng trên quy mô lớn, sản lượng dầu rất nhỏ. Trước đây nhà ăn của các xưởng sẽ không có sẵn nhiều dầu như vậy để nấu nướng, nhưng bây giờ thì khác.

Đội đánh bắt mỗi ngày có thể đánh bắt được rất nhiều cá biển, thỉnh thoảng còn săn được cá voi. Những con cá này rất giàu chất béo, khi muối thành cá muối cần phải cắt bỏ phần mỡ thừa nên đối với Đông Hải hiện nay, dầu mỡ không còn là sản phẩm khan hiếm nữa.

Đại Tráng và Hầu Tử không những không gầy đi trong thời gian ở nhà máy mà còn tăng cân do không còn tập luyện cường độ cao nữa.

"Trong nhà máy có phát hiện được gì không?" Kim Phi lại hỏi.

"Bọn ta đã phát hiện ra một số kẻ khả nghi, nhưng bọn chúng đã trở nên thận trọng kể từ lần trước A Quyên nổ súng. Đến giờ vẫn chưa thể khẳng định bọn chúng có phải là gián điệp hay không" Đại Tráng trả lời.

"Ô?" Kim Phi hỏi: "Nói cho ta biết tình hình cụ thể đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK