Mục lục
Ngạo thế tiên giới (Vô địch tiên nhân) - Truyện FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại, Sát Thủ Vương còn tận mắt chứng kiến tu vi của Dương Bách Xuyên thăng liền một mạch hai tiểu cảnh giới, trong lòng thầm mắng một câu biến thái, cũng không dám xem thường hắn nữa.

Một kiếm lúc nãy suýt cướp đi mạng của hắn ta, giờ tu vi của Dương Bách Xuyên đã đột phá, nghĩ thôi cũng biết khó đối phó cỡ nào.

Điều cấm kỵ số một của sát thủ, nếu thất bại trong lần giao đấu đầu tiên với cao thủ, vậy nhanh chóng rút lui, không được ham chiến, thế nên sau khi phát hiện Dương Bách Xuyên thăng cấp, hắn ta lập tức cảm ứng được nguy hiểm rình rập, dứt khoát rút lui chạy trốn.

Sát Thủ Vương cực kỳ tự tin vào khả năng chạy trốn của mình.

Có điều…

Dương Bách Xuyên sẽ cho hắn ta cơ hội này sao?

Chưa bàn đến chuyện xung quanh có hơn mấy chục nghìn yêu binh yêu tướng Đại Thừa cảnh dựng đại trân vậy nhốt, đề phòng có người trốn thoát, thì bấy giờ, nhóm đại yêu như Khổng Tước… cũng đã giải quyết xong kẻ thù, có thể nói là chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã diệt gần hết hai mươi tên tu sĩ Phi Thăng cảnh do Sát Thủ Vương dẫn tới.

Hiện Khổng Tước và Khoáng Tùy Phong đã hợp tác với nhau, tất sẽ không cho Sát Thủ Vương cơ hội trốn thoát.

Lửa giận trong lòng Dương Bách Xuyên bốc lên hừng hực, hai mắt đỏ ngầu, khởi động Càn Khôn Nhãn khóa chặt Sát Thủ Vương, hắn muốn tự tay rút gân lột da Sát Thủ Vương.

Ở trong lòng hắn, địa vị của chồn cao cao hơn bất cứ linh sủng nào, một dao của Sát Thủ Vương đâm chồn con trọng thương, điều này đã khiến tên họ Dương nào đó nổi điên.

Thấy Sát Thủ Vương chạy trốn, thần thức của Dương Bách Xuyên lập tức bám theo sát sao. Trong lúc Sát Thủ Vương thoắt ẩn thoắt hiện, tìm đường tẩu thoát, thần thức khổng lồ của Dương Bách Xuyên chưa từng để vụt mất bóng dáng của hắn ta dù chỉ một giây, cộng thêm sự trợ giúp của Càn Khôn Nhãn và chuyện tu vi vừa đột phá hai cảnh giới nhỏ, khiến thực lực tăng tiến trên mọi phương diện, nên dù tập trung theo dõi Sát Thủ Vương là chuyện cực kỳ hao tổn thần thức, Dương Bách Xuyên cũng không thèm quan tâm.

Trong cơn tức giận, Dương Bách Xuyên rút kiếm.

“Phá Không…”

Khoảnh khắc hắn thốt ra hai chữ “Phá Không”, quanh thân kiếm Đồ Long cũng tỏa chiếu ánh sáng vàng rực rỡ vô cùng chói mắt.

Ngay sau đó, kiếm khí được phóng thích, chúng tựa như con rắn tinh ranh, lao thẳng về phía mục tiêu với tốc độ chóng mặt, những nơi chúng đi qua, vết nứt không gian có vẻ trông to hơn trước gấp mấy lần.

Lúc trước, kiếm Phá Không mà hắn tung ra cùng lắm chỉ tạo được vết nứt không gian nhỏ như sợi tóc, nhưng hiện tại, sau khi tu vi đột phá hai cảnh giới nhỏ, vết nứt không gian tạo thành từ kiếm Phá Không cũng bành trướng, to cỡ ngón tay.

Dù đứng từ góc độ nào cũng có thể thông qua vết nứt nhìn thấy hư không tăm tối vô tận, có điều vết nứt không tồn tại quá lâu, chỉ chớp mắt đã khép lại một cách hoàn hảo.

Phù dung sớm nở tối tàn!

Dù vậy, một kiếm này của Dương Bách Xuyên cũng đủ dọa Sát Thủ Vương sợ chết khiếp.

Trên đời có vô số cao thủ, nhưng số người có thể một kiếm xé rách hư không, tạo thành vết nứt không gian… rất ít.

Nếu là ở một vài tiểu thế giới, có người một kiếm xé rách hư không cũng chẳng có gì lạ, cao thủ Phi Thăng cảnh nào cũng làm được.

Nhưng nơi này là Tu Chân Giới, là đại thế giới, tính ổn định của không gian pháp tắc không phải ở mức mà tiểu thế giới có thể sánh nổi, tới cả cao thủ Phi Thăng cảnh đại viên mãn cũng chẳng thể nào chỉ dùng một kiếm là xé mở được không gian.

Thế mà Dương Bách Xuyên lại làm được.

Mặc dù Sát Thủ Vương đang chạy trốn, nhưng thói quen cẩn thận của sát thủ lại nhắc nhở hắn ta không được phép lơ là, phải chú ý tình hình xung quanh từng giây từng phút, thế nên mới phát hiện thấy Dương Bách Xuyên lại phóng ra thứ kiếm khí giống lúc trước.

Khoảnh khắc khi kiếm khí lao tới như tia chớp, xé rách hư không, để lại một vết nứt không gian to bằng ngón tay, rồi từ từ khép lại, mồ hôi lạnh của Sát Thủ Vương tuôn ra như suối.

Đương lúc tìm cách tự cứu mình, Sát Thủ Vương lại nhận ra đạo kiếm khí này luôn hướng thẳng về phía hắn ta mà xông tới, dù có né tránh cỡ nào cũng không thể cắt đuôi, thế nên hắn ta biết bản thân đã bị Dương Bách Xuyên khóa chặt.

Giờ chỉ còn nước cố hết sức tiếp chiêu, bằng không đã khóa mục tiêu rồi cũng chẳng trốn nổi.

Sát Thủ Vương biết một kiếm này của Dương Bách Xuyên kỳ lạ vô cùng, có trốn cũng trốn không thoát, thế là hạ quyết tâm tung ra lá bài tẩy của mình.

“Áo Giáp Bóng Đêm… Vĩnh Hằng Chi Thứ…”

Trong tiếng hét phẫn nộ của Sát Thủ Vương, quanh người hắn ta bỗng xuất hiện một bộ giáp màu đen, đây là chiến giáp cấp tiên khí gia truyền do các đời Sát Thủ Vương truyền lại cho thế hệ sau, dù có nhận một đòn toàn lực của tu sĩ Phi Thăng cảnh đại viên mãn cũng chẳng hề hấn gì.

Ngoài ra, con dao trong tay cũng tỏa ra hào quang màu đen. Hắn ta dừng bước, rồi bất ngờ vung tay đâm về phía kiếm khí của Dương Bách Xuyên, con dao găm tỏa hào quang tăm tối trong tay lập tức hóa thành một con gao cỡ lớn, lao ra ngoài…

“Ầm…”

Trong tiếng động nặng nề khi hai vật va chạm, Sát Thủ Vương đâm một phát vào kiếm khí vàng óng của Dương Bách Xuyên.

Sau đó, Sát Thủ Vương bị dội bay ra ngoài…

“Khụ khụ…”

Hắn ta ngã ra đất, miệng hộc máu, trên dao găm xuất hiện vô số vết nứt. Phần ngực của áo giáp cũng huyết một lỗ nhỏ to chừng ngón cái, máu tươi không ngừng trào ra từ cái lỗ đó.

“Sao lại thế…?” Sát Thủ Vương lẩm bẩm, ý chí trong mắt dần tan biến, sức sống trong người cũng nhanh chóng xói mòn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK