Mục lục
Ngạo thế tiên giới (Vô địch tiên nhân) - Truyện FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, Dương Bách Xuyên lao về phía ba người.

Mà ba người của ba tông khi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy đã biết là không phù hợp, Khi Dương Bách Xuyên đang rống giận thiêu đốt tinh nguyên, họ lập tức chạy trốn.

“Bùm! A…”

Ba người đều là tu sĩ Nguyên Anh nên phản ứng không hề chậm chút nào. Họ chạy trốn ngay nhưng sao có thể nhanh hơn được Dương Bách Xuyên – người mà giờ phút này đã đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu được cơ chứ?

Dương Bách Xuyên đấm một đấm ra là giết được một người ở giữa chết tươi.

Mà hai người còn lại đã bay về phía chân trời theo hai hướng trái phải trong khoảng thời gian trì hoãn nháy mắt như vậy, nháy mắt họ đã bay lên trời cao mấy chục mét.

Dù sao cũng là thiêu đốt tinh nguyên sinh mệnh, khi liều mạng chạy trốn thì tốc độ lại càng đáng ngạc nhiên.

Dương Bách Xuyên nhìn hai người đang bay về phía trời cao mấy chục mét, khóe miệng anh hơi cong lên, trong ánh mắt sắc bén lập lòe ánh sáng. Anh mở miệng nói “ m Dương Thần xuất kích, đi!”

Dứt lời, trên người Dương Bách Xuyên tỏa ra ánh sáng lập lòe hai màu đên trắng. Tia chớp xẹt qua trời cao chính là nguyên thần xuất khiếu của anh, m Dương nhị thần xuất kích.

“A a! Bùm!”

Hai người đã bay được mấy chục mét lập tức kêu lên thảm thiết, cơ thể họ nổ tung và hóa thành tro bụi ngay tức thì.

Cảnh giới xuất khiếu của anh có sự độc đáo độc nhất vô nhị. Người khác không thể thi triển cho m Dương nhị thần đồng thời xuất hiện xuất kích, với năng lực của bộ phận ban ngày đêm tối, hơn nữa linh thức ngàn dặm, đừng nói hai người này đi được mấy chục mét, cho dù có đi ngàn dặm đi nữa, chỉ cần m Dương nhị thần của Dương Bách Xuyên xuất khiếu, cũng có thể ở trong phút chốc đuổi theo giết chết bọn họ.

“Biết rõ trốn không thoát mà sao lại cứ phải vậy làm gì?” Người họ Dương nào đó bình thản nói vậy.

Rồi sau đó, anh quay đầu nhìn về phía người thứ tư đã nhũn ra dưới đất do bị dọa sợ. Đó cũng là người cuối cùng, người này không thuộc về Linh Sơn Cốc, Kình Thiên Môn hay m Dương tông. Ông ta đến từ một tông môn mà anh chưa nghe bao giờ.

Nếu không có thù hận, đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng không phải người thích giết chóc nên cũng sẽ không giết lung tung vô tội. Về phần người của ba tông là do thù địch sống chết, năm đó tại thành Yêu Quang, anh bị người của ba tông đánh như chó nhà có tang. Bây giờ đã có năng lực và thực lực rồi, khi nhìn thấy người trong môn phái của kẻ thù, chưa kể còn đến Vân Môn anh gây chuyện nữa thì làm gì có chuyện buông tha cơ chứ. Đương nhiên anh sẽ giết gọn bọn chúng.

Anh mở miệng nói với người cuối cùng đang bị dọa xụi lơ ra đó: “Yên tâm, con người tôi ân oán phân minh. Ông và kẻ họ Dương là tôi không có thù hận, tôi sẽ không giết ông.”

Ông lão đang xụi lơ dưới đất vốn đã tuyệt vọng rồi. Khi thấy người của ba tông bị Dương Bách Xuyên phất tay một cái là diệt sạch, ông ta đã chuẩn bị sẵn tư tưởng sẽ chết rồi, ai ngờ Dương Bách Xuyên lại nói như thế này chứ.

Ông ta lập tức run bắn lên, bò lên và dập đầu nói: “Đa tạ ơn không giết của tiền bối, đa tạ tiền bối…” Có thể giữ được cái mạng già thì dập đầu mấy cái đã là gì, đối phương đã là kẻ mạnh cấp độ Xuất Khiếu, trước mặt đám người ở đây, ông lão biết tu vi Nguyên Anh của mình chính là con kiến.

Dương Bách Xuyên nhìn ông lão đang dập đầu rồi chợt hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng: “Nói cho tôi biết các người đến địa cầu bằng cách nào? Đến từ chỗ nào? Trừ các người ra còn có tổng cộng bao nhiêu tu sĩ của Sơn Hải Giới nữa?”

Liên tiếp ba câu hỏi đều là những vấn đề anh quan tâm nhất.

“Thưa tiền bối, chúng tôi biết được thông tin địa cầu có bảo bối bí mật qua miệng một người xưng là Đại Tôn nên mới đi đến địa cầu. Cũng chính là người đó cung cấp cho chúng tôi thông tin về thông đạo, thông đạo nằm ở rừng cây dương trong sa mạc Tây Vực. Trong ba ngày, trừ sáu người chúng tôi còn có đệ tử môn phái mà mỗi người chúng tôi dẫn theo, còn có một số người của các thế lực nhỏ khác. Sơ qua có một trăm người đến địa cầu, tu vi cao nhất là sáu người chúng tôi với tu vi Nguyên Anh Trung kỳ, còn có rất nhiều tu sĩ Kim Đan đại viên mãn và Nguyên Anh sơ kỳ.” Ông lão trả lời trong sự lo sợ nơm nớp.

Dương Bách Xuyên nghe vậy, trong lòng thở dài: “Quả nhiên là ma đầu Đại Tôn.” Anh đoán chính là ma đầu Đại Tôn, bởi vì cũng chỉ có ma đầu Đại Tôn là ở lại trái đất lâu nhất, chưa kể lại là thần hồn Đại Thừa kỳ. Tản linh tức ra một cái là có thể phát hiện ra thông đạo trong rừng cây dương nơi sa mạc Tây Vực kia.

Ma đầu Đại Tôn đứng đầu Châu u đã bị mình phá hủy cái thân đoạt xá, thần hồn cũng bị tổn thương nặng. Lão ta có năng lực xé rách không gian trở lại Sơn Hải Giới, rồi sau đó tản tin tức khiến tu sĩ Sơn Hải Giới đến đây khiến mình buồn nôn, đúng là kế hoạch hoàn hảo.

Nhưng nay đã khác xưa, lần này Dương Bách Xuyên định làm Bồ Tát mà muốn làm Dương điên.

Anh nhìn ông lão và nói: “Cho các người thời gian một ngày để trở về Sơn Hải Giới, buổi trưa canh ca ngày mai mà còn ở lại địa cầu thì sẽ giết không tha, xéo!”

“Vâng vâng vâng, vãn bối xéo ngay đây.” Ông lão như được đại xá mà phi thân chạy, dù Dương Bách Xuyên có không nói gì thì ông ta cũng sẽ lập tức rời khỏi trái đất. Có kẻ mạnh Xuất Khiếu kỳ như Dương Bách Xuyên ở địa cầu thì ở lại chính là tìm đường chết.

Đợi ông lão rời đi xong, Dương Bách Xuyên nhìn về phía đám võ cổ giả trong sân mà trầm giọng nói: “Mọi người nghe đây, lập tức trở về giám thị các khu vực mà tông môn mình tiếp quản. Phàm là người đến từ Sơn Hải Giới thì đều phán chết cho tôi, những kẻ giết hại dân thường vô tội sẽ bị theo dõi chặt chẽ. Trưa mai còn chưa rời khỏi địa cầu thì đưa đến Vân Môn.

Ngoài ra, mười ngày sau, những người đạt tới tu vi Kim Đan đều sẽ đi theo tôi đến Sơn Hải Giới, nhớ kỹ là tất cả.”

Lần này Dương Bách Xuyên không còn vẻ tươi cười trên mặt nữa mà khôi phụ vẻ lạnh nhạt vô tình trước đó của mình. Anh nói chuyện như vậy với đám võ cổ giả này cũng là đang cảnh cáo không cho phản đối mệnh lệnh. Giọng anh lạnh lùng vô cùng, với tư thế này nếu có ai dám nói không, rất có khả năng anh dã đập một nhát chết tươi.

Một đám võ cổ giả lúc này mới hiểu rõ được thực lực và thủ đoạn tàn nhẫn của Dương Bách Xuyên nên nào dám không phục. Tất cả đều lên tiếng đáp được, sau đó người đầy mồ hôi lạnh mà rời khỏi Vân Môn, việc mà Dương Bách Xuyên đã giao, lúc này cả đám võ cổ giả không ai dám không nghe.

Chờ cho những võ cổ giả rời đi hết, người đàn ông trung niên đến từ thành Tán Tu nơm nớp lo sợ nhỏ giọng nói: “Ừm… Dương thành chủ, vãn bối có thể rời đi hay không?”

Dương Bách Xuyên quay người mới nhìn thấy hai chân run rẩy của người đàn ông trung niên. Anh thấy thú vị bèn cố ý nghiêm mặt trầm giọng xuống: “Anh… Vấn đề của anh rất nghiêm trọng!”

Anh nói rất chậm rãi, còn người đàn ông trung niên thì quỳ thụp xuống đất.

“Dương thành chủ tha mạng!” Dưới ánh nhìn chăm chú của người họ Dương nào đó, người đàn ông trung niên bị dọa đến nỗi sợ mất mật, còn tưởng rằng Dương Bách Xuyên muốn cho ông ta ra đi thật nên lập tức quỳ xuống.

“Ờm!” Dương Bách Xuyên lập tức cạn lời, anh chỉ đùa chút thôi nhưng không ngờ người đàn ông trung niên lại phản ứng lớn đến như vậy.

Ngay sau đó, anh dừng tay và nói: “Thôi được rồi, không đùa anh nữa, nói không giết anh thì sẽ không giết anh, về phần còn lại thì sao? Đứng lên nói cho tôi nghe một chút về tình hình của thành Tán Tu mấy năm nay xem nào.”

Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, lúc này ông ta mới từ từ đứng dậy rồi cẩn thận từng li từng tí mà nói cho người họ Dương nào đó nghe về tình hình mấy năm vừa rồi của thành Tán Tu.

Dương Bách Xuyên không nói gì, cũng không ngắt lời người đàn ông trung niên mà chỉ nghe. Sau khoảng chừng nửa giờ thì người đàn ông trung niên mới nói xong.

Kỳ thật cũng không có chuyện to tát gì xảy ra cả, thành Tán Tu có Lê Nặc ở đây nên cũng không thể đảo lộn trời đất được. Thành Tán Tu vẫn là chỗ lánh nạn cho những người cùng đường hoặc không biết trời cao đất rộng là gì.

Về phần tình hình của tiểu hòa thượng và hai anh em nhà Gia Cát, thật ra người đàn ông trung niên không nghe ngóng được tình hình của ba người họ. Tuy nhiên, ngẫm lại thì cũng đúng, ở thành Tán Tu thì tiểu hòa thượng và anh em nhà Gia Cát cũng chỉ là người tu chân nhỏ yếu, hơn nữa Dương Bách Xuyên còn đột nhiên biến mất không quay trở về, ba người bọn họ tránh ở thành Tán Tu sẽ không dễ dàng đi ra ngoài, chỉ có vùi đầu tu luyện mới là đường ra. Hoặc có thể ba người bọn họ đang đợi Dương Bách Xuyên trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK