Mục lục
Ngạo thế tiên giới (Vô địch tiên nhân) - Truyện FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở dĩ Xuyên Sơn Giáp nghi ngờ, sai thuộc hạ đi điều tra là vì ban đầu Dương Bách Xuyên nói bọn họ từ bên ngoài tới. Mà thành Vạn Yêu có bốn khu nội thành Đông Nam Tây Bắc, đối phương không tới ba khu khác mà tới thẳng khu Đông thành khiến Xuyên Sơn Giáp hoài nghi.

Mặt khác, theo lời Dương Bách Xuyên thì hắn đã rời khỏi thành Vạn Yêu mấy nghìn năm, vừa mới trở về. Hơn ba nghìn năm trước, bốn vị Yêu Tôn tiêu diệt tộc Long Chủng Thanh Ngưu thành Vạn Yêu, thành Vạn Yêu đã có chủ nhân mới. Ba nghìn năm qua, thành Vạn Yêu được quản lý vô cùng nghiêm ngặt, rất khắt khe với Yêu tộc đến từ nơi khác, vì vậy Xuyên Sơn Giáp không thể không cẩn thận.

Bây giờ tốt rồi, thuộc hạ điều tra trở về báo cáo kết quả trùng khớp khiến Xuyên Sơn Giáp yên tâm hơn nhiều.

Hắn ta vỗ bàn, muốn kết bạn với Dương Bách Xuyên. Xuyên Sơn Giáp cho rằng người mê rượu đều có tính tình thành thật, vả lại đã điều tra được đối phương nói đúng, vậy thì không có vấn đề gì to tát.

Nãy giờ hắn ta vẫn luôn kiềm chế cơn thèm rượu, thăm dò Dương Bách Xuyên và Thanh Ngưu, cuối cùng thì lúc này cũng yên tâm được rồi.

Còn một điều khiến Xuyên Sơn Giáp muốn kết bạn với Dương Bách Xuyên, đó là theo như Dương Bách Xuyên nói thì sư phụ của hắn hẳn là một đại yêu vô thượng. Điều quan trọng nhất là hình như hắn biết thuật Y đạo. Ở thành Vạn Yêu, thân phận y sư rất được tôn trọng.

Sau đó, Xuyên Sơn Giáp cười ha ha nói: "Hai vị đại vương đừng để bụng nhé, ta là tổng quản của phủ đệ Đông thành nên phải cẩn thận."

Dương Bách Xuyên thầm mắng vô số lần, nhưng vẻ mặt hờ hững, tỏ ra không để bụng chút nào: "Xuyên Sơn đại vương khách sáo rồi."

"Hai vị đại vương, món ăn của các ngươi đến rồi..."

Đúng lúc này, tiểu nhị của quán bưng đồ ăn lên, đánh tan bầu không khí gượng gạo giữa hai bên.

Chẳng mấy chốc món ăn đã đầy bàn.

Dương Bách Xuyên biết Xuyên Sơn Giáp đã dần buông lỏng cảnh giác. Là chủ tiệc, hắn ra hiệu cho Thanh Ngưu rót rượu, sau đó nâng ly nói với Xuyên Sơn Giáp: "Xuyên Sơn đại vương, ta cũng là người mê rượu, có thể nhìn ra chúng ta là người đồng đạo. Vậy thì trước tiên chúng ta uống một ly rồi trò chuyện được chứ?"

"Được được." Xuyên Sơn Giáp yêu rượu như mạng, cơn thèm rượu đã phát tác từ lâu. nếu không phải trong lòng nghi ngờ thân phận của Dương Bách Xuyên và Thanh Ngưu, thì hắn ta đã bưng vò rượu uống từ lâu rồi.

Lúc này nghe thấy Dương Bách Xuyên đề nghị, hắn cầu còn không được.

Nhưng sau khi nâng ly, hắn ta không uống ngay.

Dương Bách Xuyên cười khẽ, biết là Xuyên Sơn Giáp sợ rượu có vấn đề. Dù sao Tu Chân Giới cũng có nhiều thứ kỳ lạ, bất cứ thứ gì cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Hắn bèn bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Thanh Ngưu cũng uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, Xuyên Sơn Giáp mới đưa ly rượu trong tay cho một tên thuộc hạ. Thuộc hạ uống cạn ly rượu thì lộ vẻ ngất ngây, sau đó gật đầu với Xuyên Sơn Giáp ý nói rượu không có vấn đề gì.

Xuyên Sơn Giáp không để ý tới Dương Bách Xuyên và Thanh Ngưu nữa, tiện tay lấy một vò rồi tu ừng ực.

"Ôi chao, rượu ngon! Rượu này lạ quá, không có linh khí nhưng vào bụng lại nóng âm, dư vị ngọt ngào, quả là rượu ngon! Bản đại vương chưa từng uống loại rượu mạnh nào như thế này, thật tuyệt vời!" Xuyên Sơn Giáp tu một hơi hết một vò Mao Đài, nhận xét với vẻ mặt hưởng thụ.

Dương Bách Xuyên thầm trợn mắt lẩm bẩm: "Yêu thú đúng là yêu thú, thật thô lỗ! Ngươi uống Mao Đài của lão tử như vậy thật lãng phí!"

Trong lòng chửi mắng nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười xòa để tiến hành bước kế tiếp: "Xuyên Sơn đại vương nói rất đúng, rượu này tên Mao Đài, là ta... sư phụ của ta ngao du trần thế lấy được. Đây là một trong những loại rượu ngon nhất ở thế giới kia, tuy chỉ là rượu bình thường nhưng là thành phẩm kết tinh của trí tuệ mấy ngàn năm.

Uống vào bụng thật sự khiến người ta lưu luyến. Rượu này không còn nhiều, hôm nay gặp được Xuyên Sơn đại vương cũng xem như duyên phận, ta sẽ lấy hàng cất trữ ra uống rượu luận đạo với Xuyên Sơn đại vương.

Uống loại rượu này tốt nhất là đừng dùng pháp lực, như vậy mới nếm được tinh hoa của nó. Còn một loại khác tên là Ngũ Lương Dịch cũng tương tự..."

Dương Bách Xuyên chém gió thành bão, bắt đầu lừa Xuyên Sơn Giáp. Trong lúc nói chuyện, hai hòm rượu đã vào bụng, đương nhiên phần lớn là bị Xuyên Sơn Giáp uống.

Vì không dùng pháp lực nên lúc này Xuyên Sơn Giáp cũng mặt đỏ tía sai, đã ngà say rồi. Hắn ta nhìn Dương Bách Xuyên, bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

Sau đó, Dương Bách Xuyên lại lấy thêm hai hòm, chẳng mấy chốc Xuyên Sơn Giáp đã uống hết.

Sau đó, tên họ Dương nào đó nhìn Xuyên Sơn Giáp mặt đỏ hây hây vì say rượu, thầm cười lạnh trong lòng: "Uống hai hòm rượu cất giữ của ta, đã đến lúc khiến ngươi thần phục rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK