Mục lục
Ngạo thế tiên giới (Vô địch tiên nhân) - Truyện FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên cười đáp: “Đương nhiên là đồng ý rồi, nhưng tôi sợ tôi sẽ lỡ tay đánh chết một vài lão bất tử, như thế thì không ổn lắm.”

“Phụt!”

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Mai Thi Dĩnh của núi Nga Mi bật cười.

Ngay cả mấy người như Lăng Hư Tử cũng buồn cười, nếu không vì thân phận mình thì bọn họ đã cười ha ha từ lâu rồi.

Họ nói thầm trong lòng, thằng nhóc Dương Bách Xuyên này thật đúng là dám nói.

Cái gì mà lỡ tay đánh chết một vài lão bất tử chứ?

Bốn người Mộc Đạo Nhiên đều là võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, sao có thể dễ dàng bị đánh chết như vậy chứ?

Trong mắt rất nhiều người tại hiện trường, thật ra đều đang lo Dương Bách Xuyên bị bất kỳ một người nào trong bốn người Mộc Đạo Nhân đánh chết.

Dù sao ở bên ngoài, tu vi của Dương Bách Xuyên vẫn là Tiên Thiên tầng chín cao cấp như cũ, mà bốn người kia thì lại là lão quái vật cấp bậc đại viên mãn và đều là những cao thủ thành danh đã lâu.

Khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy, bốn người Mộc Đạo Nhiên và lão lạt ma Barda giận đến mức xanh mét cả mặt, râu dựng đứng lên còn cơ thể thì ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Đinh Trường Phong của Thần Tông phẫn nộ vô cùng: “Trẻ con không biết gì, đúng là xấc xược!”

Hàn Cửu Lâm của m Nguyệt Môn trầm giọng nói: “Lăng Hư đạo trưởng, nếu Dương Bách Xuyên không sợ chết, vậy để lão phu đến xin chỉ bảo một chút. Nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh thì lão phu sẽ đồng ý cho cậu ta tham dự chuyện mở bí địa.”

“Đúng vậy, tôi và ba người kia cũng như thế.” Mộc Đạo Nhiên mở miệng nói.

Lăng Hư Tử nhìn Dương Bách Xuyên một cái, thấy anh có vẻ rất tự tin bèn nói: “Một khi đã như vậy, mấy người so tài một phen cũng được, cũng là để cho mọi người phục trong lòng, tránh việc khi nộp tài nguyên lên lại nói ra nói vào.”

Lăng Hư Tử vừa dứt lời, Hàn Cửu Lâm của m Nguyệt Môn đã gấp gáp không chờ nổi nữa mà nói: “Lão phu đến xin chỉ bảo.”

Dương Bách Xuyên cười ha ha và bước hơn một ngàn bước tới gần Hàn Cửu Lâm. Anh nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe được: “Lão già này, muốn chết nhanh như thế sao, hôm nay tôi sẽ cho ông thỏa nguyện.”

Lòng Dương Bách Xuyên đã căm giận bốn lão bất tử của bốn tông này sâu đậm lắm rồi. Từ trước đến giờ họ vẫn luôn bới bóc xăm soi anh, đến tận hôm nay vẫn như thế. Nếu không cho họ biết tay thì họ sẽ coi anh là mèo bệnh thật mất.

“Thằng nhãi con, muốn chết hả!”

Hàn Cửu Lâm của m Nguyệt Môn bị Dương Bách Xuyên chọc giận, không nói nhiều lời đã đánh về phía Dương Bách Xuyên.

“Hừ!”

Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, anh nắm chặt tay phải lại và âm thầm khởi động xương tay phải của Thông Bích Viên Hầu, cứng đối cứng đón nhận một đấm của Hàn Cửu Lâm.

Anh còn đang không tìm được người để thử uy lực của xương tay, muốn ngủ lại có ngay gối đầu, sao anh có thể khách sáo được cơ chứ.

Nắm đấm của hai người mạnh mẽ va vào nhau.

“Ầm!”

“Răng rắc!”

Một tiếng rung nặng nề vang lên, cùng với đó là tiếng gãy xương.

Trong mắt mọi người ở đó, chỉ thấy Hàn Cửu Lâm lùi lại mấy bước, mặt ông ta lập tức vàng như nghệ, mồ hôi lạnh ứa trên trán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK