Mục lục
Ngạo thế tiên giới (Vô địch tiên nhân) - Truyện FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai đứa chúng nó là dị thú có huyết mạch hậu duệ từ thời hồng hoang, hơn nữa đều đã trải qua một lần tự tiến hóa huyết mạch, còn Vương Tử dù sao cũng chỉ là một con chó bình thường, tuy rằng đã mở ra linh trí nhờ đan linh thú, nhưng về sau có tiềm lực tiến hóa hay không vẫn phải dựa vào ý trời.

Về mặt lý thuyết, bất kỳ động vật nào sau khi mở ra linh trí, nếu có đủ linh khí để chống đỡ thì đều có thể trở thành yêu tu.

Vượng Tử ở trước mặt con chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu là đàn em, cho dù có to gan cũng không dám trêu chọc hai chúng nó.

Có Dương Bách Xuyên cảnh cáo, con chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu cũng không dám bắt nạt Vượng Tử.

Ở Vân Môn có ba con linh thú ở đây, dù sao cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng có thể thêm chút náo nhiệt.

Thời gian sắp tới, con chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu đều có sức chiến đấu, nhưng cũng không nên trông cậy vào chúng nó quá nhiều, vì dù sao sức chiến đấu của chúng nó cũng có hạn, tốt nhất là để cho chúng nó tiến hóa thêm một lần nữa, có thể trở thành linh thú bảo hộ của Vân Môn.

Mà đối với Vượng Tử, Dương Bách Xuyên cũng không bạc đãi nó, dùng đan dược nuôi nó cẩn thận, ít nhất có thể đem tuổi thọ của nó kéo dài, coi như là báo đáp nhân duyên của chủ tớ hai người.

Sau khi đem ba con linh thú mỗi con ăn một viên đan Bồi Nguyên, Dương Bách Xuyên hỏi sóc nhỏ Hương Hưởng:

“Tửu Tiên lão đầu đang ở đâu, mày mang tao đến chỗ đó đi?”

“Xèo xèo ~” Con chồn Hương Hương nhảy xuống từ bả vai anh, đi trước dẫn đường.

Dương Bách Xuyên lật tay, trên tay anh xuất hiện một vò rượu lấy từ kho rượu ở Võ Đang, đi theo sau sóc nhỏ, phía sau còn có Hầu Đậu Đậu và Vượng Tử.

Nếu ở cổ đại, thì đây chính là tư thế của thế tử đang xuống phố du ngoạn.

Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của sóc nhỏ, Dương Bách Xuyên thấy Tửu Tiên lão đầu.

Trong tai anh cũng nghe được tiếng nói lầm bầm khoái chí của ông ta: “Sóng Trường Giang, sóng Trường Giang~”

Chỉ thấy Tửu Tiên lão đầu vô cùng thích chí đang nằm trên một khối đá cứng nhắc, hai chân vắt chéo, miệng nói lầm bầm, trong tay ông ta còn cầm một bình rượu nhỏ, bên người còn bày một hũ rượu lớn, ít nhất có thể đựng được mười cân rượu nữa.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương quen thuộc vờn quanh mũi Dương Bách Xuyên, anh tự hỏi đây chẳng phải là hương vị của rượu Hầu Nhân hay sao?

Trong lòng anh còn nghĩ rằng, Tửu Tiên lão đầu từ khi nào lại chịu uống rượu xa hoa như vậy?

Mười cân rượu lớn đó nha.

Trước khi đi anh đã dặn dò đệ tử thứ hai Vương Tông Nhân, lượng rượu mỗi ngày đưa cho Tửu Tiên lão đầu không thể vượt quá một cân.

Bây giờ có lẽ Vương Tông Nhân không là theo những gì anh dặn dò, đưa rượu cho ông ta còn lấy hết hàng trữ tồn kho nữa à?

“Tông Nhân ơi là Tông Nhân, chờ xem tôi trở về xử lý cậu như thế nào.”

Dương Bách Xuyên nghiên răng nghĩ thầm, nhưng lại nhận ra có gì đó sai sai.

Tính cách của đệ tử thứ hai Vương Tông Nhân anh biết rất rõ, là một trong ba đệ tử của anh, là người ổn trọng, anh ta không có khả năng không nghe theo lời anh dặn dò, hơn nữa, nếu như anh đã rời đi lâu như vậy, nếu từ sớm đã uống rượu như vậy, thì Tửu Tiên lão đầu đã uống hết sạch bách rượu Hầu Nhân rồi, tại sao còn phải đổi sang hũ rượu lớn chứa rượu nữa chứ?

Phải biết rằng khi nhắc đến rượu Hầu Nhân, đó chính là linh tửu.

Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên chấn động, trong đầu anh lóe lê một suy nghĩ, sơn động của lão gia Hầu Đậu Đậu, là nơi chứa của rượu Hầu Nhân.

Chuyện này giống như, Tửu Tiên lão đầu đã tìm ra sơn động kia rồi, tìm được gia tộc sản xuất rượu Hầu Nhân của Hầu Đậu Đậu, nên mới uống rượu thoải mái như vậy.

Mà địa điểm cụ thể anh không nói cho Tửu Tiên lão đầu.

Nhưng mà, Hầu Đậu Đậu và con chồn Hương Hương biết…

Đúng rồi, nhất định là lúc hai đứa này đi dạo chơi, dẫn theo cả Tửu Tiên lão đầu đến chỗ sơn động đó.

Đây chính là quân bài chưa bật mí cuối cùng của anh để kiềm chế Tửu Tiên lão đầu, giờ thì tốt rồi, quân bài bí mật gì đó đều không còn.

Dương Bách Xuyên nghĩa đến đây, trong lòng đau như nhỏ máu.

Anh nhìn Hầu Đậu Đậu và con chồn Hương Hương, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hương Hương, Đậu Đậu, có phải hai đứa chúng mày mang Tửu Tiên lão đầu đến sơn động, làm lộ hết chuyện rượu Hầu Nhân hay không?”

“Chi ~”

“Xì xì ~”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK