Tám người bay ra từ trong sương mù, nhìn vẻ bề ngoài của họ khoảng chừng sáu mươi tuổi, Dương Bách Xuyên nhìn qua một lượt, bốn người trong số họ là Nguyên Anh hậu kỳ, còn lại đều là Nguyên Anh đại viên mãn.
Nếu ở thành Yêu Quang năm đó, khi gặp phải đối thủ có thực lực như vậy, Dương Bách Xuyên chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Nhưng đổi thành hôm nay thì hắn lại chẳng thèm để ý tới.
Suy cho cùng thì họ không phải là Xuất Khiếu Kỳ, dù cho có tới bốn Nguyên Anh đại viên mãn nhưng trong mắt của Dương Bách Xuyên, điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Cảnh giới Nguyên Anh và Xuất Khiếu Kỳ, mặc dù cách nhau chỉ vỏn vẹn một cảnh giới lớn, nhưng lại có rất nhiều khác biệt.
Nói trắng ra là, những tu sĩ từ Nguyên Anh trở xuống đều là dùng chân khí để tu luyện, còn Xuất Khiếu Kỳ cần dùng tới thần hồn, hai cảnh giới này khác nhau một trời một vực.
Chênh lệch không chỉ là thực lực, mà còn là sự khác biệt từ trong ra ngoài.
Chẳng ngoa khi nói, tu vi dưới Xuất Khiếu Kỳ chỉ là một con kiến hôi.
Vì thế, khi Dương Bách Xuyên đối mặt với vòng vây của tám đại Nguyên Anh, hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn thả lỏng, chỉ cần không xuất hiện tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
...
Đại trưởng lão Từ Cơ Vũ của Kình Thiên Môn là một bà lão, vẻ mặt bà ta âm trầm tới đáng sợ, đệ tử tuần sơn nói có người giết chết đệ tử tông môn, hơn nữa còn đuổi theo công kích sơn môn, đúng là to gan lớn mật.
Kình Thiên Môn là tông môn đứng đầu châu Bắc Sơn, từ trước đến nay chưa từng có người dám xông vào địa bàn Kình Thiên Môn, giết chết đệ tử tông môn, thậm chí còn đánh tới tận cửa.
Chuyện này không thể nhẫn nhịn được!
Từ Cơ Vũ mang theo đoàn trưởng lão của Kình Thiên Môn ra ngoài, sau khi nhìn thấy người thanh niên tóc bạc trắng, mặc dù người tu chân không thể đoán tuổi qua vẻ bề ngoài, nhưng dựa vào kinh nghiệm phán đoán của mình, Từ Cơ Vũ vẫn có thể cảm nhận được, tuổi tu luyện của người thanh niên tóc trắng đang cười trước mặt mình chắc chắn không quá sáu mươi năm.
Còn trẻ như vậy nhưng khí tức trên người hắn ta đã là cường giả cảnh giới Xuất Khiếu.
Điều này khiến cho Từ Cơ Vũ bị đả kích, bà ta tu luyện mấy trăm năm nhưng tu vi lại mới chỉ dừng lại ở Nguyên Anh đại viên mãn, Nguyên Thần xuất khiếu, thành tựu Âm Dương Nhị Thần, cảnh giới du ngoạn ngoài bầu trời, vẻn vẹn chỉ kém một bước nhưng tu luyện bao nhiêu năm vẫn không thể đột phá bình cảnh, từ đầu đến cuối vẫn mãi chỉ dừng ở bước cuối cùng.
Nhưng thanh niên tóc trắng trước mặt đã đạt tới cảnh giới mà mọi tu chân giả đều ước ao, đúng là càng so sánh thì càng tức chết.
Trong lòng khiếp sợ nhưng rất nhanh Từ Cơ Vũ cũng đã bình tĩnh lại, ghen tị với người thanh niên trước mặt này là một chuyện, mà đánh nhau lại là một chuyện khác.
Bà ta biết rất rõ, giữa Nguyên Anh và Xuất Khiếu Kỳ có chênh lệch thế nào, Từ Cơ Vũ nghĩ không ra, lúc nào thì Kình Thiên Môn lại đắc tội với cường giả Xuất Khiếu Kỳ?
Hít sâu một hơi, Từ Cơ Vũ cố gắng đè nén căm phẫn lẫn khiếp sợ trong lòng, bà ta nhìn người thanh niên tóc trắng nói: “Các hạ là ai? Vì sao lại giết đệ tử tông môn, công kích Kình Thiên Môn ta? Nếu như Kình Thiên Môn đắc tội thì xin các hạ cứ nói, bằng không Kình Thiên Môn ta đã lưu truyền hơn vạn năm, tông môn đứng đầu châu Bắc Sơn ở địa hạt Đại Sơn này cũng không phải dễ chọc.”
Lời nói của Từ Cơ Vũ không chê vào đâu được, từng câu từng chữ đều ra vẻ đại nghĩa, bà ta cũng nói rõ, nếu như Dương Bách Xuyên không đưa ra được câu trả lời thì Kình Thiên Môn cũng không ngại phiền phức.
Mà Dương Bách Xuyên nghe đối phương nói xong thì cũng biết bản thân mình đang ở châu Bắc Sơn, nếu muốn tới thành Tán Tu ở châu Nam Sơn thì hắn còn cả một chặng đường dài phía trước.
Nghe giọng điệu bà lão cầm đầu kia, Dương Bách Xuyên biết đối phương rất kiêng dè mình, nếu tu vi của hắn không phải là Xuất Khiếu Kỳ thì chỉ sợ bà ta đã sớm chia hắn thành tám khúc rồi, làm sao còn có thể nói chuyện bằng giọng điệu như vậy?
“Trong một thế giới tàn khốc như tu chân, tất cả đều dựa vào thực lực tu vi để giải quyết.” Dương Bách Xuyên thầm cảm thán, hắn lại càng thêm khát vọng tu vi của mình thêm cường đại.
Đối mặt với lời nói của bà lão, hắn chỉ cười mà không trả lời, Dương Bách Xuyên hỏi ngược lại: “Ngươi là ai, có thể làm chủ được sao?”
“Thân già này là trưởng lão của Kình Thiên Môn – Từ Cơ Vũ, nếu các hạ có lời muốn nói thì ta và bảy đại trưởng lão phía sau vẫn có thể quyết định, các hạ hãy cho chúng ta một câu trả lời.” Từ Cơ Vũ lạnh giọng nói.
Dương Bách Xuyên đương nhiên là nghe được uy hiếp từ lời nói của bà già Từ Cơ Vũ kia, nhưng hắn có thể sợ tám tu sĩ Nguyên Anh hay sao?
Sau khi nghe cái tên Từ Cơ Vũ, trong đầu Dương Bách Xuyên không tự chủ mà nghĩ tới Từ Cơ Vân ở thành Yêu Quang năm đó, hắn thầm nghĩ, không biết bà lão trước mắt này có quan hệ gì với lão ta hay không?
Mặc kệ là có quan hệ hay không thì hôm nay Dương Bách Xuyên đều sẽ động tới Kình Thiên Môn, dù sao thì cũng là kẻ thù, hắn phải chiếm Kình Thiên Môn, tìm một căn cứ cho Vân Môn phát triển ở Sơn Hải Giới. Đây mới là chuyện lớn.
Dương Bách Xuyên cười gian trá nói: “Làm chủ được là tốt, tại hạ Dương Bách Xuyên, muốn mượn địa bàn của quý tông môn dùng một chút, mời Kình Thiên Môn chuyển đi nơi khác.”