Mục lục
Ngạo thế tiên giới (Vô địch tiên nhân) - Truyện FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua một thời đại, Tu Chân Giới lại có thiên kiếp Cửu Cửu vô thượng xuất hiện.

Mà người này là Dương Bách Xuyên.

Trong mắt mấy đại thánh chủ, thiên kiếp Cửu Cửu của Dương Bách Xuyên đã là dẫn đầu một thời đại rồi.

Bởi vì thiên kiếp Cửu Cửu chỉ xuất hiện ở thời đại trước.

Diệu Tiên cũng hoàn hồn, buông lời cảm thán: "Thiên kiếp Cửu Cửu không chỉ là một loại thiên kiếp, có lẽ còn là một dạng chỉ dẫn của thiên đạo!"

Ở Tu Chân Giới, càng ngày càng khó có tu sĩ phi thăng thành tiên. Một là chết dưới đại thiên kiếp, hai là độ kiếp thất bại nhưng binh giải tu tán tiên, cuối cùng vẫn chết dưới Tán Tiên kiếp.

Tiến thêm một bước, bị kẹt lại ở Phi Thăng cảnh thì khó có thể tiến thêm, cho dù đạt tới đỉnh phong cũng không dẫn ra được ánh sáng tiếp dẫn, từ đó phi thăng đắc đạo.

Qua một thời đại, hôm nay lại xuất hiện thiên kiếp Cửu Cửu, có lẽ đây là chuyện tốt. Chư vị à, ta thấy chuyện của Dương Bách Xuyên nên dừng ở đây thôi."

Nói xong Diệu Tiên nhìn các thánh chủ xung quanh. Thật ra mọi người đều hiểu ý của nàng ta. Bất kể ân oán cá nhân ra sao, dưới thiên đạo chỉ dẫn, mọi người nên buông bỏ.

Bởi vì đối với Tu Chân Giới mà nói, thiên kiếp Cửu Cửu là thiên đạo chỉ dẫn. Từ lịch sử bao đời nay có thể thấy đây là chuyện tốt, chẳng khác gì một tảng đá lớn rơi xuống ao tù.

Từ quỹ đạo lịch sử có thể thấy sau thiên kiếp Cửu Cửu chắc chắn là thời đại tu đạo hưng thịnh, ít nhất là tỉ lệ tu sĩ độ kiếp phi thăng tăng lên rất nhiều.

Vì thế, bất kể Dương Bách Xuyên có vượt qua thiên kiếp Cửu Cửu hay không đều tính là hắn có công với Tu Chân Giới, mọi người không nên truy cứu ân oán gì nữa.

"Hừ... dù sao hắn cũng phải chết, bản tôn không so đo với một người chết." Thánh chủ của Thần Phù Linh Tông lên tiếng.

"Phải đó, bản tôn chưa từng nghe nói dưới thiên kiếp Cửu Cửu có ai vượt qua và sống sót..."

"Vậy thì chờ xem kịch thôi! Bản tôn muốn xem thằng nhãi này bị sét đánh thành dạng gì..." Thánh chủ của Bách Luyện Sơn Trang cười hả hê.

"Hời cho tên tiểu súc sinh này!" Vạn Linh Thánh Mẫu nở nụ cười hung ác.

"Lão yêu bà tích đức đi, nếu không bản tôn sẽ liều chết đến cùng với ngươi." Vân Trường Sinh vốn đang lo lắng cho tiểu sư đệ Dương Bách Xuyên, lúc này lại nghe Vạn Linh Thánh Mẫu mắng Dương Bách Xuyên, hắn lập tức nổi sát ý.

"Đừng có ồn nữa, lôi kiếp đợt ba đến rồi kìa! Thiên kiếp Cửu Cửu đấy, một thời đại chưa chắc được xem một lần, chi bằng bây giờ các ngươi hãy quan sát cho kỹ, rất có lợi cho việc cảm ngộ Thiên Đạo đấy. Có lẽ sau hôm nay, người phi thăng ở Tu Chân Giới sẽ khắc ghi công ơn của Dương Bách Xuyên."

Diệu Tiên lên tiếng quở trách.

Mấy đại thánh chủ đều tắt ngóm, tập trung quan sát Dương Bách Xuyên độ kiếp.

Đúng như Diệu Tiên nói, thiên kiếp Cửu Cửu là thiên đạo chỉ dẫn, một thời đại mới xuất hiện một lần. Đối với tu sĩ sinh linh đương thời, quan sát thiên kiếp Cửu Cửu nhất định sẽ có cảm ngộ sâu sắc về thiên đạo, lợi ích trong đó chắc chắn sẽ rút ngắn khoảng cách thành tiên...

Vì vậy, từ nay về sau coi như Dương Bách Xuyên có công với Tu Chân Giới, bất kỳ sinh linh nào xem hắn độ kiếp đều coi như đã nhận ân huệ của hắn.

Đây cũng là nguyên nhân Diệu Tiên khuyên nhủ mấy đại thánh chủ đừng kết ân oán với Dương Bách Xuyên nữa, mà ngoài mặt mấy vị thánh chủ cũng đồng ý.

Cả Tu Chân Giới có khoảng năm sáu nghìn người có phi thăng lên Tiên giới thành tiên, gần sáu nghìn năm gần như không có ánh sáng tiếp dẫn xuất hiện. Thật ra mọi người đều biết Tu Chân Giới hiện nay đang là thời đại mạt pháp, càng ngày càng suy yếu, đây không phải là chuyện tốt.

Hôm nay Dương Bách Xuyên độ kiếp xuất hiện thiên kiếp Cửu Cửu chẳng khác nào mang đến cho mọi người một con đường lĩnh ngộ đại đạo. Thế nên Diệu Tiên mới nói Dương Bách Xuyên có công, còn là công lớn, tất cả mọi người đều thừa nhận điều này.

Rắc!

Một đạo lôi kiếp to bằng cánh tay từ trong kiếp vân giáng xuống, giống như Thương Long ra biển, dài khoảng ba mươi mét, tỏa ra ánh sáng trắng soi sáng cả thiên kiếp, phóng thẳng xuống Dương Bách Xuyên.

Thánh chủ của thánh địa Đao Chủng cảm thán: "Quả nhiên không hổ là thiên kiếp Cửu Cửu, chỉ riêng đạo lôi kiếp của thiên kiếp Tam Cửu cũng đủ so với đạo cuối cùng của thiên kiếp Tứ Cửu rồi. Mạnh quá!"

Vân Trường Sinh quan sát với tâm trạng lo lắng, chỉ thấy lúc này tiểu sư đệ chạy qua chạy lại trên mặt đất, thoáng cái đã có một trận pháp. Khi lôi kiếp bổ xuống, hắn vẫn còn chạy tới chạy lui, hoàn toàn không biết gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK