Mạc Cao Ân không nói ra lòng mình chỉ nhẹ mỉm cười chìa bàn tay thon dài ra trước mặt cô nhẹ nhàng nói.
- Sau này ở IT, anh sẽ dốc hết sức hỗ trợ cho em, có gì không hiểu cứ tìm anh nhé.
Lịch Nhi bắt lấy tay Mạc Cao Ân nhẹ cười gật đầu, không cần biết là ở đâu, trong hoàn cảnh nào, chỉ cần biết ở đó có Mạc Cao Ân, anh sẽ luôn che chở cho cô vô điều kiện.
Tiêu Đằng đi vào đúng lúc thấy hai người đang bắt tay nhau, anh đứng qua một bên nói với Lịch Nhi.
- Thiếu phu nhân, phu nhân có dặn sau khi xong việc thì về nhà gấp.
Tuy Mạc tổng và Mạc phu nhân không cho Tiêu Đằng gọi Tôn Lịch Nhi là thiếu phu nhân nhưng ở trước mặt người khác, nhất là Mạc Cao Ân, tự anh thấy mình nên gọi cô ấy một tiếng thiếu phu nhân để cô biết mình còn là người của nhà họ Mạc, cũng để cho kẻ si tình như Mạc Cao Ân biết cô ấy là người không thể động vào.
Lịch Nhi đương nhiên nhớ lời Hạ Cảnh Lan căn dặn, chắc bà ta cũng biết cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, gọi cô trở về chỉ để báo cáo lại rành mạch mọi chuyện cho bà ta nghe thôi.
Lịch Nhi nhìn Mạc Cao Ân thở dài rồi đứng lên tạm biệt. Mạc Cao Ân luyến tiếc nhìn cô, Lịch Nhi đi được một đoạn anh bước nhanh lên phía trước nắm tay cô kéo lại.
- Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối có được không?
Cô cũng không còn ràng buộc chuyện vợ chồng với Mạc Thiên Nhật Dạ, anh cùng cô ra ngoài ăn tối cũng không phải là quá đáng đi.
Lịch Nhi suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, cũng lâu rồi cô và Tử Minh không gặp nhau, tranh thủ ra ngoài gặp em trai một chút để xem chuyện học hành của Tử Minh thế nào rồi.
Mạc Cao Ân cười ấm áp như ánh mặt trời tiễn bước chân Lịch Nhi, anh đứng phía sau nhìn theo siết chặt nắm tay mình, lần này anh sẽ không để tuột mất cô nữa.
Tiêu Đằng đưa Lịch Nhi về lại Mạc gia, phòng khách ba người đã ngồi sẵn đợi cô bước vào. Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn khuôn mặt ngây thơ đáng ghét như mọi khi nắm lấy tay kéo cô ngồi xuống.
Hạ Cảnh Lan vào luôn chủ đề chính không lòng vòng.
- Sau này chuyện ở IT cô không cần nhúng tay vào, khi nào cần có mặt thì hãy có mặt, việc của cô là chăm sóc cho Nhật Dạ và làm mọi cách để con trai tôi nhớ lại mọi chuyện.
Lịch Nhi không cũng không phải kiểu người ngại ngùng che dấu, cô cũng nói thẳng những lời cần nói.
- Lời Mạc phu nhân nói tôi đã nghe rõ cả rồi, vậy xin hỏi khi nào phu nhân mới bảo lãnh cho ba tôi được tại ngoại?
Lịch Nhi biết bà ta không muốn làm việc này nhưng cô bây giờ có hai thứ để uy hiếp bà ta, một là Mạc Thiên Nhật Dạ, hai là tập đoàn IT, bà ta không thể nuốt lời.
Hạ Cảnh Lan đảo mắt nhìn đi nơi khác không thiện chí trả lời qua loa.
- Tôi đã cho luật sư làm thủ tục, cố đợi đi.
Lịch Nhi nhẹ cười đứng dậy nhẹ nhàng nói một câu rồi rời đi.
- Mong Mạc phu nhân đừng thất hứa.
Thẩm Quyên Ly ghét cay ghét đắng bộ dạng này của Tôn Lịch Nhi, sự tự cao của cô ta là từ đâu mà có, bây giờ đột nhiên cô ta trở thành người có giá trị, còn cô, cô ở đâu trong ngôi nhà này? Ngoài cái thai trong bụng ra thì chẳng còn gì cả nhưng chỉ cô mới biết, đứa bé này không thể sinh ra.
Mạc Thiên Nhật Dạ không đuổi theo Lịch Nhi mà kéo theo Tiêu Đằng, đòi anh lên phòng chơi game với mình. Tiêu Đằng ngoan ngoãn nghe lời đi theo hắn. Cánh cửa vừa đóng lại, khuôn mặt lạnh tanh của Mạc Thiên Nhật Dạ lập tức được khôi phục. Hắn ngồi bên bàn làm việc hai chân vắt lên bàn hỏi Tiêu Đằng.
- Hôm nay thế nào?
- Thưa Mạc tổng, chuyện hôm nay suôn sẻ là nhờ Tôn tiểu thư khéo ăn nói, còn nhờ phó tổng nói giúp vài câu.
Mi tâm Mạc Thiên Nhật Dạ nhăn lại mấy đường, Mạc Cao Ân thèm khát chiếc ghế của hắn bao lâu nay, vậy mà lần này vì phụ nữ mà chịu nhún nhường sao? Mạc Thiên Nhật Dạ cười lạnh, đàn ông si tình đều là kẻ ngu dốt.
Tiêu Đằng đợi sắc mặt của Mạc Thiên Nhật Dạ thả lỏng đôi chút mới tiếp tục nói.
- Thẩm Nghiệp Thành là người phản đối quyết liệt nhất, ông ta rất có thể là người đứng sau vụ tai nạn đó. Mạc tổng, tôi nghĩ chúng ta không nên điều tra lòng vòng nữa, trước tiên trực tiếp điều tra Thẩm Nghiệp Thành, xem thử ông ta có liên quan hay không.