Mạc Thiên Nhật Dạ trở nên nhu nhược như vậy từ lúc nào vậy? Trong mớ kí ức hỗn độn của cô về hắn chưa từng nhìn thấy hắn như vậy bao giờ. Hắn thay đổi là vì cô sao? Cô nên thấy hạnh phúc hay nên chê trách bản thân ở quá khứ đây?
Lịch Nhi rủ hàng mi nhìn cái bóng của chính mình trải dài dưới sàn nhà, chính cô đã từng ở đó, tiềm thức luôn nhắc nhở cô nó từng nằm ở đó, vậy cô có đủ vị tha để thể tha thứ cho người đàn ông này hay không?
Lịch Nhi quay mặt đi, điều chỉnh thanh quản bình tĩnh hỏi.
– Anh có biết trước kế hoạch của bọn họ không? Có biết là họ sẽ moi tim của anh?
Mạc Thiên Nhật Dạ lần bàn tay mình gần bàn tay của Lịch Nhi rồi để yên ở đó, hắn nhẹ cười cảm thấy thật vừa đôi.
– Anh có biết.
Có biết? Lịch Nhi quay mặt lại nhìn hắn, ái nộ trong đôi mắt cuộn trào dữ dội.
– Nếu như anh biết tại sao anh vẫn để bọn họ mổ xẻ ngực mình, nếu như anh biết tại sao anh không nói với ông nội ngay từ đầu để ông ấy và anh Cao Ân đừng hy vọng? Anh suýt giết chết chính mình, còn giết cả hy vọng của biết bao nhiêu người, bao nhiêu năm qua anh vẫn ích kỉ như vậy, thứ anh muốn anh sẽ làm mọi cách để đạt được, còn người khác như thế nào anh không hề quan tâm tới, anh cũng xứng đáng được người khác yêu sao?
Cô nhìn thấy ánh mắt hy vọng của anh Cao Ân khi được đưa vào phòng phẫu thuật, rồi cũng nhìn thấy sự tuyệt vọng của anh ấy khi hy vọng kia nhanh chóng lụi tàn. Tại sao Mạc Thiên Nhật Dạ luôn như vậy, luôn khiến người khác không yên tâm về mình, nếu như ngày hôm nay hắn không còn nữa, thì… Những năm tháng về sao, cô còn có thể nở nụ cười được hay không?
Mạc Thiên Nhật Dạ chớp đôi mắt nặng nề nhìn Lịch Nhi, cô vừa nói hắn không xứng đáng để được người khác yêu sao, người khác ở đây là cô có đúng vậy không?
Hắn nhìn xuống hai bàn tay vừa đặt gần nhau, bàn tay của cô đã dời đi cách xa bàn tay của hắn, cứ gần một chút cô lại xa thêm một chút. Hắn rụt bàn tay mình lại chống tay ngồi dậy.
Rất khó khăn, hắn không tự ngồi được, cứ nâng lên được một chút lại ngã xuống, máu từ vết thương lại rỉ ra. Lịch Nhi muốn đưa tay đỡ nhưng giữa chừng lại rụt lại.
Mạc Thiên Nhật Dạ bỏ cuộc, hắn đưa đôi mắt chứa ngàn nỗi thống khổ nhìn cô, cánh môi run lên vì đã dồn nén bao nhiêu uất ức.
– Lịch Nhi, anh đã đánh cược, nếu hôm nay cảnh sát Lục không tới thì Lưu Dân Triệt sẽ thành công moi lấy trái tim anh mà không ai hay biết, anh cho Mạc Cao Ân một cơ hội nhưng ông trời đã không giúp hắn. Anh không phải chỉ biết nghĩ cho mình, anh không ích kỉ tới như vậy.
Lịch Nhi nhìn hắn, nhìn thấy đau khổ trong lòng hắn, những thứ này là của Mạc Thiên Nhật Dạ sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ thấy cô im lặng, hắn gượng sức nói tiếp một tràng dài.
– Lịch Nhi, anh thật lòng muốn đối đãi với em thật tốt, muốn đời đời kiếp kiếp chia chăn sẽ gối cùng em, muốn đi với em hết trọn kiếp người, bù đắp cho em những gì mà anh nợ. Nếu bấy nhiêu đây không đủ để em tin hoặc càng em thêm chán ghét anh, thì ngay bây giờ anh sẽ đến bệnh viện hiến lại trái tim này cho Mạc Cao Ân, để chứng minh cho em thấy anh không phải chỉ biết nghĩ cho mình, anh ích kỉ nhưng ích kỉ để được ở bên em thì có gì là sai?
Hắn không lấy hiện tại bao biện cho quá khứ đê hèn của mình, cũng không lấy câu nói “ai mà chẳng làm sai” để lấp liếm tội lỗi. Hắn đang từng bước tìm cách đi vào trái tim của cô một lần nữa, chỉ cần cô gật đầu hắn sẽ làm mọi thứ vì cô.
Có thể cô sẽ chê hắn nói quá nhiều, cứ lặp đi lặp lại mãi một câu nói nhàm chán nhưng không nói thì hắn không biết làm cách nào để cô biết hắn đang nghĩ gì, hắn rất bất lực, muốn gào thét lên cho cô hiểu nhưng mà cô lại không tin hắn nữa rồi.
Lịch Nhi bấu chặt nội tâm mình để nó đừng mềm yếu, tình cảnh này cô cũng không biết phải đối mặt thế nào. Cô nhận ra, quá khứ không đáng sợ bằng cách người ta sửa đi nó, họ viết chồng lên những vệt đen bằng bút xóa rồi thêm một lớp mực đỏ để giấu nhẹm những lỗi sai, cuối cùng chỉ còn tờ giấy là nhìn thấy vệt mực đen còn ở đó, quan trọng là qua thời gian, nó sẽ chấp nhận dấu vết đầu tiên hay lớp mực đỏ mà thôi.
Lịch Nhi lại im lặng thật lâu không lên tiếng, Mạc Thiên Nhật Dạ với tay chạm vào bàn tay của cô nói thật khẽ.
– Em có thể tin anh một lần có được không? Chỉ một lần này thôi.
Lịch Nhi nhìn vào mắt Mạc Thiên Nhật Dạ, chỉ vì muốn cô tin, hắn đã đánh cược mạng sống của mình sao? Cô muốn hỏi, lúc bị người ta cắt da cắt thịt hắn có sợ không? Nhưng lời tới miệng lại lặng lẽ nuốt xuống.
– Được, tôi tin anh một lần nhưng giữa tin và chấp nhận là hai chuyện khác nhau, tôi và anh… Có lẽ sẽ không có hai từ chúng ta nữa, anh đừng phí thời gian làm gì.
Để bắt đầu lại với quá khứ thật khó với cô, cô không phải loài hoa quý hiếm trăm năm mới nở một lần nên cần được nâng niu bảo vệ, cô chỉ là cánh hoa đã tàn phai theo năm tháng, sợ một lần gió bão khiến nó lại tả tơi thêm.
Mạc Thiên Nhật Dạ mừng đến muốn rơi nước mắt, chỉ cần cô tin hắn là được, còn chuyện khác sau này hãy tính sau.
– Lịch Nhi, cảm ơn em, chỉ cần em tin anh, anh sẽ chứng minh cho em thấy anh thật sự thay đổi rồi, anh… A…
Mạc Thiên Nhật Dạ kích động muốn ngồi dậy bắt lấy cánh tay cô nhưng hắn quên mất là mình đang bị thương.
Lịch Nhi không nói gì nữa, cô đi xuống nhà mang hộp cứu thương lên đặt lên giường.
– Sáng mai anh nên tới bệnh viện để theo dõi, để nó nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm.
Cô vẫn giữ thái độ lạnh nhạt đó với hắn nhưng mà hắn lại thấy rất vui, lại có chút gì đó của thành tựu.
Lịch Nhi đưa tay mở cúc áo của hắn, hắn giật mình giữ tay cô lại lần nữa.
– Anh tự làm được rồi.
– Được, vậy thì rời khỏi đây ngay bây giờ đi, sau đó muốn làm gì thì làm.
Cô thu tay lại, muốn đứng lên cất hộp sơ cứu. Mạc Thiên Nhật Dạ sợ cô giận, vất vả lắm cô mới không đuổi hắn đi trong đêm, hắn hèn mọn nài nỉ.
– Em giúp anh đi, đừng đuổi anh.
Lịch Nhi thở dài ngồi xuống từ từ mở chiếc áo dính đầy máu ra, một vết thương dài chừng 10cm bị khâu lại trông cực kì đáng sợ, cô có nhìn qua một lần do Lục Viễn chụp lại lúc hắn còn nằm trên xe cấp cứu, nhìn tận mắt đáng sợ hơn nhiều.
Lịch Nhi dời tầm mắt, nhờ ánh đèn mờ che đi tròng mắt đột nhiên ửng đỏ, cô lấy băng vải trắng lau sạch máu cho hắn.
– A…
Mạc Thiên Nhật Dạ “rít” lên một tiếng, Lịch Nhi nhẹ tay lại nâng mi mắt nhẹ hỏi.
– Đau sao?
Chỉ hai từ đơn giản như vậy mà khiến một người đàn ông bị dao cắt cũng không sợ, bây giờ lại đổ lệ. Hắn phát hiện mình ngày càng yếu đuối, mà sự yếu đuối đó đều từ những câu hỏi vô thức của Lịch Nhi.
Hắn không giấu nổi mình gật đầu không do dự.
– Đau, đau như lúc em quyết định rời đi, đau giống như lúc em tự hạ thấp bản thân mình để nói về những chuyện mà anh đã làm nhưng mà cũng không đau bằng khi em nói sẽ không bao giờ tin anh nữa. Lịch Nhi à, anh không biết, liệu sau này không có em anh sẽ sống như thế nào nữa.