Đợi không gian bên trong yên ắng rồi Lịch Nhi mới mở cửa bước vào, Tiêu Đằng bị Mạc Thiên Nhật Dạ phóng tên từ ánh mắt nên vội vã cáo từ.
Cô nhìn chai truyền dịch vẫn còn rất đầy rồi kéo chăn xem vết thương của Mạc Thiên Nhật Dạ, bác sĩ nói không cần băng bó nữa, nên để thông thoáng để vết mủ không phát triển nặng thêm.
– Tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?
Cô không phải máu lạnh vô tình, bác sĩ là người có chuyên môn nên sẽ nhìn nhận vấn đề chuẩn xác nhất, cô không đủ khả năng để chăm sóc cho hắn, vậy nên tới bệnh viện là cách tốt nhất.
Mạc Thiên Nhật Dạ nghe cô nói như vậy cũng hiểu được cô đã hỏi bác sĩ rồi, hắn lắc đầu tránh né câu trả lời rồi nhắm mắt.
Lịch Nhi thở dài ngước lên nhìn dây truyền dịch, đúng là cố chấp.
*********
Nhà lớn Mạc gia.
– Chủ tịch, đã có kết quả sàng lọc rồi ạ.
Quản gia đưa tờ giấy xét nghiệm do bệnh viện vừa gửi đến cho Mạc lão gia xem. Ông đọc đi đọc lại kết quả đến mấy lần, độ tương thích 99,9%.
Ông tìm quả tim tương thích với con trai mình ở khắp hai đầu đất nước nhưng vẫn không tìm được, vì con trai của ông mang nhóm máu AB, mà còn là AB-, thế nên con trai của ông chỉ có thể nhận tim của một người có nhóm máu chứa Rh-. Nếu sai nhóm máu sẽ gây phản ứng giữa các tế bào máu, tan huyết khiến con trai ông gặp nguy hiểm.
Thì ra ông không tìm được là vì ông tìm trên người sắp chết mà Thẩm Nghiệp Thành lại tìm trên người còn sống, thật hay.
Nhưng chuyện Thẩm Nghiệp Thành cũng có nhóm máu AB- là chuyện ông không ngờ tới. Là trùng hợp hay có uẩn tình nào?
– Gọi Thẩm Nghiệp Thành chưa?
– Dạ thưa chủ tịch, ông ấy sắp đến rồi ạ.
Chừng 10 phút sau Thẩm Nghiệp Thành có mặt, ông ta vào một mình, đoán chắc đã có kết quả sàng lọc nên nét mặt vô cùng thư thái.
– Chủ tịch, tôi đến rồi.
Mạc lão gia bảo ông ta ngồi rồi vào trọng điểm chính.
– Cậu đã xét nghiệm chính mình từ trước?
Nếu ban đầu Thẩm Nghiệp Thành đã có ý định lấy tim của Nhật Dạ thì không có lý gì hắn ta chuẩn bị thêm quả tim thứ hai nhưng tại sao hắn ta cũng đề xuất chính mình và biết quả tim của hắn phù hợp với Cao Ân?
Thẩm Nghiệp Thành nhẹ cười hơi ngả lưng ra sau.
– Tôi không hề xét nghiệm gì cả, về phần tại sao tôi biết thì chủ tịch không cần quan tâm. Chỉ cần ngài đảm bảo an toàn cho tôi thì đến khi quả tim nhân tạo sắp sửa được cấy vào người phó tổng có vấn đề, tôi nhất định sẽ hiến sống trái tim mình cho ngài ấy.
– Tôi không máu lạnh giống như cậu, hơn nữa moi tim người sống là phạm pháp.
Mạc lão gia cầm tẩu thuốc trầm ổn nói với Thẩm Nghiệp Thành, ông muốn xem hắn ta sẽ làm cách gì trước khi sống cả đời trong tù giam.
Thẩm Nghiệp Thành đã đoán trước Mạc lão gia sẽ nói như vậy, ông ta lấy một túi tài liệu được vuốt phẳng phiu đặt lên bàn.
– Tôi đã mở lời thì chắc chắn có chuẩn bị, chỉ cần chủ tịch bảo vệ cho tôi lúc này, đến khi ngài cần trái tim của tôi cũng không ai nghi ngờ.
Quản gia mở túi giấy ra kiểm tra rồi đưa cho Mạc lão gia.
“Thư tuyệt mệnh.”
Trong thư đại loại là lời trăn trối của một người tự kết liễu cuộc đời, có nghĩa là ông ta sẽ tự tử để trái tim của mình hợp pháp đến với Mạc Cao Ân.
– Đến lúc đó, tôi tự tạo một vụ tai nạn nào đó thì xong thôi.
Thẩm Nghiệp Thành vô cùng bình thản giống như chuyện vừa nói là một chuyện rất bình thường vậy.
Mạc lão gia đưa lại tờ giấy cho quản gia, ý cười bao quanh cả cơ mặt.
– Thế thì lúc đó phiền Thẩm tổng rồi.
Giao dịch hoàn thành, Thẩm Nghiệp Thành được Mạc lão gia lo cho an nguy hiện tại, mà mối lo duy nhất chính là cảnh sát.
Mạc lão gia nghe tiếng xe của Thẩm Nghiệp Thành đã đi xa liền dặn dò quản gia.
– Điều tra quá khứ của Thẩm Nghiệp Thành cho tôi, tôi muốn biết hắn và Cao Ân có quan hệ gì.
************
– A Hùng không tới rồi, chúng ta xuất phát đi.
– Nhưng chỉ có chúng ta thì có làm xong trong hôm nay không?
Tử Tinh tìm chỗ đi vệ sinh vô tình nghe được cuộc nói chuyện của ba người nằm ở tổ làm việc bên cạnh. Một người trong số đó là bạn đánh bạc của anh.
Tử Tinh bước tới khoác vai Lư Minh.
– Có chuyện gì vậy? Thiếu một tay sao?
Hai người kia liếc nhìn Lư Minh ý muốn anh ta đuổi khéo Tử Tinh đi nhưng Lư Minh lại nhìn ra một tay làm việc khác.
– Cậu có muốn có thêm tiền đánh bạc không?
Hai người nọ vội bịt miệng Lư Minh không cho anh nói tiếp, Tử Tinh lờ mờ đoán được bọn họ đang có chuyện mờ ám, vì bọn họ chính là người tráo đổi vật liệu với tài xế ở công trình do Vạn Xuân đảm nhiệm kế bên. Tử Tinh rút điếu thuốc hất cằm nhìn Lư Minh hỏi với giọng điệu đàn anh.
– Nói đi, chỉ cần có tiền đâm thuê chém mướn gì tao cũng làm.
– Suỵt… Bé bé cái miệng thôi.
Hai người kia không biết rõ về Tử Tinh nhưng Lư Minh thì biết rất rõ, anh kéo Tử Minh xích lại gần mình nói nhỏ.
– Chuyện này là chuyện tuyệt mật, không được cho ai biết, kín miệng thì có thêm tiền, hở răng thì chết.
Tử Tinh híp mắt gật đầu, trò chơi này có vẻ rất hay.
*********
Lịch Nhi ngồi bên giường thoa thuốc cho Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn nằm yên, quên luôn việc phải đau chỉ chăm chú nhìn vào hàng mi cong dài của cô.
Lịch Nhi biết hắn nhìn mình cũng không để ý lắm, cô nhìn vết mủ nhỏ tích tụ quanh miệng vết thương, chắc sẽ khó chịu và rất đau.
– Tôi nghĩ anh vẫn nên đi bệnh viện đi.
– Ở đó không có em.
Hắn chớp mắt nói không cần suy nghĩ, nơi nào có cô thì hắn ở đó, đạo lí này luôn luôn đúng.
Lịch Nhi đóng lọ thuốc mỡ không thèm khuyên nữa, cô đi về chiếc giường tạm bợ của mình dưới sàn nhà nằm xuống. Một lúc sau chầm chậm lên tiếng.
– Anh Cao Ân sắp phải cấy tim nhân tạo rồi, hôm đó tôi phải vào bệnh viện chăm sóc cho anh ấy. Tử Minh sẽ ở đây với anh.
Mạc Thiên Nhật Dạ nghiêng đầu nhìn cô không thoả hiệp.
– Anh đi với em, em chăm sóc luôn cho anh với.
Lịch Nhi quay mặt nhíu mày nhìn hắn, hắn ương ngạnh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau thật lâu không ai nói với ai câu nào.