• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người này rốt cuộc là ai vậy? Nếu anh ta muốn mua Tôn Thị thì đàm phán mua giá rẻ hơn mới đúng, nếu anh ta cũng là người kinh doanh thì phải biết mảnh đất mà mình sắp mua không thể có mức giá cao như vậy.

Nhưng nếu chuyện cô đi gặp người này truyền ra ngoài, thì Tôn Thị sẽ trở nên nổi tiếng, Thẩm Nghiệp Thành lúc này sẽ không thể thong thả đợi cá cắn câu nữa. 

– Được, tôi sẽ đến gặp anh để thương lượng về giá. 

Lịch Nhi cúp máy, vài giây sau một tin nhắn gửi vào điện thoại của cô. “Năm giờ chiều, nhà hàng Tứ Linh” đây là nhà hàng sang trọng bậc nhất nằm giữa trung tâm thành phố, cách đây không quá xa bây giờ đi là vừa kịp. 

Lịch Nhi thay một bộ váy màu đen thanh lịch rồi lái xe tới nhà hàng Tứ Linh, nhân viên phục vụ đón cô ở sảnh. 

– Xin chào Tôn tiểu thư, Mr. Vương đợi cô ở bên này. 

Lịch Nhi có hơi bất ngờ, sao phục vụ ở đây lại biết cô? 

Nhân viên phục vụ đưa cô đến bàn số ba bên cạnh cửa kính, một người đàn ông có vẻ ngoài ưu tú chừng 30 tuổi đứng lên chìa tay trước mặt cô. 

– Xin chào, tôi là Mr. Vương, rất vui được gặp cô. 

Lịch Nhi gật đầu lịch thiệp đáp lại. 

– Tôi là Tôn Lịch Nhi, rất vui được gặp anh. 

Cả hai ngồi đối diện nhau, không hề lúng túng, bởi đây là một cuộc đàm phán mà tiền không có đất diễn. 

– Tôi là người làm kinh doanh, bởi vậy nên con mắt nhìn nhận tiềm lực phát triển kinh tế của tôi khác với người thường, Tôn Thị là mảnh đất vàng vậy nên tôi rất muốn mua nó, Tôn tiểu thư cứ cho một cái giá, tôi sẽ không mặc cả. 

Lịch Nhi nhận lấy danh thiếp từ tay người đàn ông trước mặt, giám đốc công ty tài chính quốc tế CIC. Công ty này Lịch Nhi có nghe qua nhưng một công ty tài chính cũng không cần bỏ ra số tiền lớn như vậy để mở rộng kinh doanh.

– Vương tiên sinh, thật ngại quá, nói ra điều này sợ rằng anh sẽ nổi giận nhưng Tôn Thị là tâm huyết cả đời của ba tôi, hiện giờ tôi vẫn đang thăm dò giá cả thị trường, nếu nó có giá trị như vậy có thể… Tôi sẽ không bán nữa. 

Mặc dù Tôn Thị nằm ở vị trí thuận lợi để phát triển kinh doanh nhưng cô cũng biết nó không đáng giá để một người làm ăn mua với giá cao như vậy, dù gì cô cũng không bán, mất lòng một chút đỡ phải dây dưa. 

Vương Nhã Văn bật cười dựa vào lưng ghế ưu nhã nói. 

– Tôi rất thích tính cách thẳng thắn này của Tôn tiểu thư, nếu cô không muốn bán cũng không sao cả, tôi vẫn giữ lời hứa của chúng ta trước khi đến đây là loan tin Mr. Vương tôi đây muốn mua lại Tôn Thị với giới gấp 20 lần, khi nào cô khai trương Tôn Thị trở lại, tôi muốn là khách hàng đầu tiên của cô. 

Lịch Nhi không hiểu người này vì sao muốn giúp mình, cô và anh ta cũng không quen nhau từ trước. Kết thúc cuộc đàm phán đôi bên đều vui vẻ, Lịch Nhi xin phép về trước, Vương Nhã Văn nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô khẽ cười, anh lấy điện thoại gọi cho một người, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. 

– Sao rồi? 

– Đúng như kế hoạch, này… Cô ấy rất xinh đẹp. 

– Xoá cô ấy ra khỏi đôi mắt phóng đãng của cậu ngay lập tức cho tôi. 

*********

Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi soạn một văn bản dài trên máy tính, quyển ghi chú nhỏ kế bên chằng chịt những nét chữ ngổn ngang. Hắn mãi chú tâm mà quên luôn giờ ăn tối, toà nhà IT chỉ còn một mình hắn. 

Tiêu Đằng đã trở về nhà, thấy không yên tâm nên anh quay lại nơi làm việc mang theo túi to túi nhỏ vào phòng giám đốc. Những ngày này tập đoàn IT hỗn tạp như một nồi cháo, phó tổng nằm viện đã đành, còn tổng giám đốc điều hành thì giả tỉnh giả ngơ hợp đồng cũng không thèm kí. Chủ tịch mãi bận lo cho cậu con trai út nên chưa hay biết gì, nếu không ông ấy sẽ đến đây phế bỏ Mạc Thiên Nhật Dạ mất.

– Mạc tổng, anh nghỉ tay ăn một chút đi. 

Mạc Thiên Nhật Dạ không trả lời, cứ tập trung gõ chữ. Tiêu Đằng thở dài, anh lấy một phong thư đặt lên bàn. 

– Mạc tổng, đây là thư của tòa án gửi đến. 

Mạc Thiên Nhật Dạ ngừng tay liếc phong thư trắng được dán ngay ngắn trước mặt mình. Không cần đọc hắn cũng biết là thư mời lên toà giải quyết chuyện đơn phương ly hôn từ phía Lịch Nhi. Hắn không đụng vào tiếp tục gõ chữ cuối cùng rồi in ra. Hắn cầm tờ giấy còn ấm ra đọc lại sau đó nói với Tiêu Đằng. 

– Ngày mai cậu mời luật sư đến đây. 

– Để làm gì vậy Mạc tổng? 

– Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo thôi. 

Mạc Thiên Nhật Dạ gấp tờ giấy lại đứng lên ra về, tiện tay ném luôn phong thư của toà án vào thùng rác. Hai người họ xuống hầm gửi xe, Tiêu Đằng thấy chiếc xe Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi vào thì giật mình. 

– Mạc tổng, anh lái xe biển số cũ lúc này không phải là rất nguy hiểm sao? Bọn chúng ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, như thế này chỉ làm chúng dễ hành sự hơn thôi. 

Mạc Thiên Nhật Dạ nâng môi cười, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng đằng trước. 

– Bởi vì tôi sợ bọn chúng không nhìn ra nên mới cố tình làm cho chúng thấy. 

Nói rồi nhấn ga chạy thẳng, Tiêu Đằng sợ đến chảy mồ hôi hột, rõ ràng Mạc tổng biết bọn chúng sẽ lấy mạng của mình sao còn mạo hiểm như vậy? 

Mạc Thiên Nhật Dạ lái xe tới Tôn gia, hắn dừng trước bức tường quen thuộc, hạ kính xe châm một điếu thuốc. Phòng của Lịch Nhi vẫn sáng đèn nhưng hôm nay hắn không trèo tường nữa, đã năm ngày không gặp, cô có nhớ hắn không? 

Khói thuốc mơ màng làm Mạc Thiên Nhật Dạ hồi tưởng lại chuyện cũ, năm đó có một nữ sinh ngồi bên sân bóng rổ vỗ tay cổ vũ cho hắn, vẻ mặt mang đầy tự hào mỗi khi hắn đạt cú ném 3 điểm, cô gái đó sau này là vợ của hắn nhưng lại mang thất vọng rời đi. 

Ngày cô vì cứu cha quay lại nhà họ Mạc, cô đưa hắn tới sân bóng rổ năm nào trước mặt hắn nhẹ nhàng ném vào rổ cú ném ba điểm. Dáng vẻ của cô lúc đó có thể sánh ngang với mặt trời, giây phút đó hắn đã hiểu, cô cái gì cũng làm được, cái gì cũng đạt được, cô ngày xưa có thể chơi bóng rổ nhưng trái tim lại đặt lên người ném bóng. Nhưng cũng vào ngày hôm đó hắn biết được, hắn là cái rổ tròn, còn cô chính là trái bóng màu cam ấy, muốn giữ lấy nhưng không thể nào giữ được. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK