Lịch Nhi ở lại bệnh viện khá lâu, Mạc Cao Ân lại rơi vào hôn mê sâu, tình hình không được khả quan cho lắm, bác sĩ đang hội chuẩn tìm ra phương pháp phù hợp để điều trị cho anh.
Người ta nói ông trời rất công bằng nhưng trong trường hợp của Mạc Cao Ân thì không hề đúng, anh cái gì cũng tốt nhưng điều tốt trên đời lại không đến với anh.
Tiêu Đằng được lệnh ông chủ đến đón thiếu phu nhân về nhà, cô không về, anh đành về một mình.
Tử Minh mở cửa cho anh vào nhà, lúc bước vào trong anh đã sốc đến mức muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tổng giám đốc nhà anh mặc tạp dề màu hồng, tay cầm củ cải, tay cầm dao, trên bếp mấy nồi lớn nhỏ sôi ùng ục, gia vị vương vãi khắp nơi như một bãi chiến trường. Anh đang nhìn thấy cái gì vậy?
Tôn lão gia tay cầm ống hít hen suyễn hít liên tục vẫy vẫy tay gọi Tiêu Đằng.
– Đưa… Đưa hắn về ngay đi.
Tiêu Đằng cảm thấy mất mặt thay cho tổng giám đốc, muốn lấy lòng nhà vợ đến mức này sao? Anh lặng lẽ vào trong bếp cặm cụi sau lưng Mạc Thiên Nhật Dạ nhặt rác giúp anh ấy.
Mạc Thiên Nhật Dạ chăm chỉ thái thịt không màng đến mọi người đang dùng ánh mắt kì thị nhìn mình, hắn đo từng mm rồi cắt xuống không do dự như đang chốt hợp đồng.
– Ây…
Tiêu Đằng không cần nhìn cũng biết là tổng giám đốc mặt dày nhà mình bị cắt vào tay rồi, anh thở dài mở hộp sơ cứu gần đó nhẹ nhàng đưa cho Mạc Thiên Nhật Dạ một miếng băng cá nhân.
Mạc Thiên Nhật Dạ cầm lấy ngó nghiêng sau lưng.
– Cô ấy đâu?
Hắn rất muốn được cô khen một câu, hắn làm tốt như vậy mà.
Tiêu Đằng thật sự rất kì thị bộ dáng này của tổng giám đốc, anh không dám nói chỉ lặng lẽ lùi ra xa hai bước.
– Thiếu phu nhân nói là không về, phó tổng đang nguy kịch.
Mạc Cao Ân đó đúng là tốt số, chỉ nằm một chỗ cũng được cô ấy lo lắng như vậy. Mạc Thiên Nhật Dạ có cảm giác bị bỏ rơi nhưng không sao hắn quen rồi.
Căn bếp hỗn độn lại vang lên tiếng dao thớt va vào nhau, ba mươi phút sau bàn ăn đã đầy ắp những đĩa thịt rau thơm phức.
Tôn lão gia nhìn Tử Minh, Tử Minh nhìn Tiêu Đằng không dám gắp, Mạc Thiên Nhật Dạ đạp chân Tiêu Đằng ra ám hiệu anh chính là người thử độc.
Tiêu Đằng muốn khóc, làm trợ lí như anh cũng đâu dễ dàng gì. Đôi đũa chưa được 100g mà đối với Tiêu Đằng lúc này phải nặng hơn 1 tạ. Anh chậm rãi cầm đũa lên gắp một miếng thịt xào chua ngọt bỏ vào miệng.
Ba người còn lại chăm chú nhìn biểu cảm của Tiêu Đằng, Tiêu Đằng gắp một miếng rồi thêm một miếng cảm thấy cũng không tệ.
– Rất ngon, Mạc tổng, tài nghệ của anh đúng là hiếm có khó tìm.
Mặt Mạc Thiên Nhật Dạ giãn ra hết cỡ, hắn đẩy thức ăn gần ba vợ và em vợ tươi cười.
– Ba với Tử Minh ăn nhiều một chút, đây đều là thành ý của con, mỗi ngày con sẽ sang đây nấu ăn cho hai người.
Tiêu Đằng nổi da gà, con người ta có thể thay đổi được tới mức này sao?
Tôn lão gia mới đầu không muốn ăn nhưng nghĩ lại Hạ Cảnh Lan mà biết con trai của bà ta chạy tới đây làm người giúp việc chắc phải nhập viện mấy ngày vì tức, nên cũng không bài xích nhưng con gái thì nhất định không giao.
Mạc Thiên Nhật Dạ ngoan ngoãn đứng một bên vui vẻ nhìn ba vợ và em vợ ăn ngon, Tiêu Đằng không có phước phần được ăn nên đứng nhìn với chủ.
Tôn lão gia cũng không phải lòng dạ sắt đá, ông đưa mắt xuống ghế nói.
– Ăn cùng đi.
Tiêu Đằng tưởng được ăn rồi liền đưa mắt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ hy vọng nhưng hắn lại nở nụ cười hiểu chuyện đáp lại.
– Con nhìn mọi người ăn là vui rồi, con vào chuẩn bị đồ ăn cho Lịch Nhi đây.
Vậy là Tiêu Đằng cũng không được ăn, còn phải dọn dẹp đống bát dĩa do Mạc Thiên Nhật Dạ để lại.
Mạc Thiên Nhật Dạ lái xe đến bệnh viện tìm Lịch Nhi, cô ngồi bên cạnh Từ Mộng Dao cứ như con gái ngồi cạnh mẹ. Cô mất mẹ từ nhỏ, lớn lên thiếu tình thương của mẹ, mẹ chồng lại hắt hủi, sự thiệt thòi này không dễ gì bù đắp được.
– Lịch Nhi.
Hai người phụ nữ ngước lên nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn không nhìn Từ Mộng Dao mà ngồi xuống bên cạnh Lịch Nhi. Lịch Nhi huýt tay hắn ra hiệu, dù gì cũng là trưởng bối, chẳng lẽ cứ ôm thù ghét mãi trong lòng.
Mạc Thiên Nhật Dạ không thể không nghe lời vợ, hắn miễn cưỡng gật đầu chào Từ Mộng Dao một cái.
Từ Mộng Dao hơi ngây người rồi nhẹ cười đáp lại, trong lòng Mạc Thiên Nhật Dạ nghĩ gì bà đều biết, đứa trẻ này luôn trách bà phá hoại hình tượng ông nội trong lòng cậu ấy, có ai mà chấp nhận được bàn thờ bà nội còn chưa tắt nhang tang ông nội đã dắt một người phụ nữ khác về nhà.
Đứa trẻ này trước giờ Từ Mộng Dao chưa bao giờ bắt chuyện được, cơ hội hôm nay cũng không dễ dàng gì mà có, bà nhẹ giọng.
– Vết thương… Đã khỏi chưa?
Bà không biết Thẩm Nghiệp Thành lại có thể ra tay tàn độc như vậy, nếu ngày hôm đó ông ta thành công thì chẳng phải tội lỗi của bà càng dày thêm sao.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn Lịch Nhi, hắn không tự nguyện nhưng nghĩ lại đoạn quá khứ kia cứ cho đi cũng không tệ, dù gì họ cũng không làm gì hắn.
– Đã không sao nữa rồi, phu nhân đừng bận tâm.
Từ Mộng Dao đã nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời, cuối cùng lại không thất vọng, bà khẽ cười rồi trả lại không gian riêng tư cho hai người trẻ.
Lịch Nhi nhẹ nắm tay Mạc Thiên Nhật Dạ, cô biết đây là bước tiến lớn đối với anh ấy. Suy cho cùng quá khứ u tối là một thứ đáng ghét nhất mà ai cũng muốn quên nó đi, nó còn ở đó cũng được, không đắm chìm trong nó là được.
Mạc Thiên Nhật Dạ đưa hộp cơm tự tay mình chuẩn bị cho Lịch Nhi, rồi vuốt nhẹ tóc cô yêu chiều nói.
– Em ăn đi cho nóng.
Hắn gỡ nắp hộp đưa muỗng cho cô, bây giờ mỗi một khắc hắn đều nghĩ làm sao để cô thật vui vẻ, không muộn phiền, để cô có thể vui cười mỗi ngày, cả hai an nhàn tự tại sống qua ngày thật tốt.
Đôi mắt Lịch Nhi dừng lại trên ngón tay của Mạc Thiên Nhật Dạ, cô cầm lên xem nhẹ hỏi.
– Anh bị sao vậy?
– Không sao, anh không cẩn thận thôi.
Lịch Nhi cầm tay hắn khẽ thổi, hai tai Mạc Thiên Nhật Dạ nóng ran, hắn thấy rất ngứa ngáy, muốn hôn cái môi nhỏ kia nhưng lại thấy chưa đến lúc để mạo phạm, lỡ như cô tức giận từ mặt hắn thì bao nhiêu cố gắng trước giờ đổ sông đổ biển rồi.
– Sao này cẩn thận một chút.
Chỉ vài câu chữ bâng quơ của Lịch Nhi cũng khiến Mạc Thiên Nhật Dạ mềm nhũn ra, hắn dựa vào ghế nghiêng người nhìn Lịch Nhi bỏ thức ăn vào miệng, hắn tựa cằm nhẹ giọng.
– Ngon không?
Lịch Nhi múc một cơm đưa lên miệng hắn.
– Ngon lắm, ăn cùng đi.
Mạc Thiên Nhật Dạ ngậm lấy, vị ngọt ngào lan truyền khắp khoang miệng, không phải vì cơm ngon, mà vì người bên cạnh là “đường” nên mới thấy mọi thứ đều ngọt.
Trải qua bao nhiêu sóng gió, người ta thắt chặt tay nhau sau một giây phút không do dự, mấy ai có thể dẹp bỏ hết hận thù để nắm lấy nhau thêm lần nữa. Sẽ có rất nhiều người thấy việc đi lại một đôi giày cũ rất vô vị nhưng giữa việc lựa chọn một đôi giày mới, cũng có những người thấy đôi giày cũ này rất vừa chân.
Suy cho cùng duyên nợ là thứ rất khó để nói, có những người không một câu cãi vã, đột nhiên trong một buổi chiều quang đãng lại lặng lẽ rời đi. Cũng có những người đầm đìa lệ đổ, thương tổn chằng chịt, máu rỉ cạn tim, tan rồi lại hợp. Mỗi người một suy nghĩ, một định nghĩa sống khác nhau, Mạc Thiên Nhật Dạ và Tôn Lịch Nhi cũng như vậy.