• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Thiên Nhật Dạ không ngờ chuyện mình không biết lại nhiều như vậy, mối quan hệ của Thẩm Nghiệp Thành cũng rộng rãi quá đi, chẳng trách tim ông ta và Mạc Cao Ân lại tương thích. 

Hắn tắt máy suy tư một hồi, nghĩ đến chuyện mình sắp làm chắc chắn là một nghĩa cử vô cùng cao đẹp. 

Sáng hôm sau Mạc Thiên Nhật Dạ đậu xe trước cổng nhà của Lịch Nhi đưa cô vào bệnh viện thăm Mạc Cao Ân, nghe nói tối qua anh ta lên cơn co giật, hình như quả tim nhân tạo kia không nhận chủ rồi. Hắn thấy mình cũng quá là cao thượng, để vợ mình ở bên cạnh nhìn người đàn ông khác mà vẫn phải cười cười nói nói, cũng quá là thảm đi. 

Lịch Nhi từ bên trong đi ra, Mạc Thiên Nhật Dạ có thể nhìn thấy bóng dáng của Tôn lão gia thấp thoáng trước cửa, thật may là ông ấy vẫn cho Lịch Nhi đi cùng mình. 

Hắn mở cửa xe cho Lịch Nhi, đưa cho cô một cái sandwich còn ấm. 

– Em ăn một chút đi, đừng để dạ dày bị đau. 

Lịch Nhi cầm lấy bẻ một ít đút cho hắn. 

– Tối qua ăn cơm trắng có thấy ấm ức không? 

Mạc Thiên Nhật Dạ sinh ra đã ngậm thìa vàng, tiền vàng ăn xài mấy đời chưa hết, bị ba của cô chỉnh như vậy ít nhiều cũng sẽ cảm thấy không phục. 

Trái ngược với suy nghĩ của Lịch Nhi, tâm trạng của Mạc Thiên Nhật Dạ rất tốt, ngoại trừ hai mí mắt bị sụp xuống vì thức trắng cả một đêm. 

– Anh thấy rất vui, thật đấy, ba có thử thách đến trăm ngàn lần anh cũng sẽ vượt qua được, em cứ tin tưởng ở anh. 

Lúc ban đầu Lịch Nhi vẽ cho hắn một con đường tắt hắn đã không chịu đi, bây giờ gặp nhiều trở ngại hắn đã quyết định đi đường vòng thì phải có trách nhiệm. 

Lịch Nhi thở dài không biết phải nói gì, cô thấy được sự thay đổi của anh rồi nhưng để ba của cô tin tưởng vào mối quan hệ gương vỡ lại lành này thì cần một thời gian nữa, cô chỉ có thể lẳng lặng ở một bên đứng nhìn thôi, ai biểu ngày xưa anh phũ phàng làm gì. 

Mạc Thiên Nhật Dạ dừng xe trước cổng bệnh viện tháo dây an toàn cho Lịch Nhi rồi dặn dò. 

– Lát nữa anh sẽ tới đón em, có chuyện gì phải gọi cho anh ngay có biết chưa? 

– Ừm. 

Lịch Nhi gật đầu cười tươi, lâu rồi mới cười nhiều với người đàn ông này như vậy, trước đây cô chỉ dám nhìn theo bóng lưng của anh rồi lén cười một mình, sau này thấy việc đó thật ngu ngốc cô đã bài xích nó, hiện tại lại điên điên dại dại ngồi trước mặt anh cười tươi như vậy. 

Lịch Nhi đi lên tầng hai nhìn Từ Mộng Dao ngồi trước cửa phòng hồi sức tích cực đầy mệt mỏi. Cô tiến lại gần đưa cho bà túi bánh do Mạc Thiên Nhật Dạ mua. 

– Phu nhân ăn một chút đi ạ. 

Từ Mộng Dao ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt kia trong veo như hồ nước buổi sớm, thanh thuần, tinh khiết, chẳng trách con trai bà không dứt ra được, bà đón lấy túi bánh nhẹ cười. 

– Cảm ơn cháu. 

Lịch Nhi đứng trước cửa nhìn qua tấm kính nhỏ xem tình hình của Mạc Cao Ân ở bên trong, Từ Mộng Dao biết cô gái này rất quý mến Cao Ân nhà mình, bà cũng có cảm tình với cô không ít, rất tiếc tình cảm từ hai phía hoàn toàn khác nhau nên không thể nào đến với nhau được. 

– Bác sĩ nói cơ thể của Cao Ân đang có dấu hiệu đào thải quả tim nhân tạo kia. 

Từ Mộng Dao u buồn nói. 

Lịch Nhi quay đầu nhìn bà, cảm thấy chuyện này thật khó tin, phẫu thuật đã thành công rồi còn có trở ngại này nữa sao? Lịch Nhi dựa vào cửa nhìn bà chậm rãi hỏi. 

– Vậy chúng ta phải làm sao đây? 

Chúng ta? Cô bé này thật sự muốn xem bà và Cao Ân là người nhà, đều mà ngoài Mạc lão gia ra thì tất cả những con người ngoài kia không ai muốn làm, đứa trẻ này rất ngoan, lại rất lương thiện. 

Từ Mộng Dao cũng không giấu diếm làm gì. 

– Chúng ta cần một quả tim mới, thứ mà kể cả ta là mẹ cũng không thể cho được. 

Từ Mộng Dao chỉ có duy nhất một đứa con này, bà có tiếc gì mà không để dành sự sống cho con nhưng nhóm máu của bà và con trai không trùng khớp, cơ thể của Cao Ân lại không thể chấp nhận nhóm máu lạ và con trai bà cũng không bao giờ chịu sống với trái tim của bà. 

Lịch Nhi rủ mắt nhìn người đàn ông ấm áp bên trong căn phòng trắng xóa, hạ thấp giọng sầu buồn. 

– Rất tiếc cháu và anh ấy lại không cùng nhóm máu. 

Lịch Nhi biết cảm giác nhìn người thân đau đớn mà không thể giúp được gì khó chịu như thế nào, ngày trước cô cũng đã nhìn người mẹ hiền lành của mình bị bệnh hiểm nghèo mà qua đời, ngoài việc khóc ra cô không thể chịu đau thay bà ấy. Mạc Cao Ân đối với cô không khác gì Tử Minh, nếu giữa hàng vạn quả tim chỉ có trái tim của cô tương thích thì cô cũng không ngại mà tặng cho anh ấy. 

Từ Mộng Dao sững lại một chút nhìn Lịch Nhi, cô gái này thật khiến người ta thấy ấm áp, con trai bà đã yêu đúng người rồi nhưng rất tiếc nợ duyên chưa đủ. 

*******

Mạc Thiên Nhật Dạ rời bệnh viện liền lái xe đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, hắn thức cả đêm để xem hướng dẫn nấu ăn trên mạng, Tôn lão gia là tuýp người truyền thống, muốn thuyết phục được ông ấy có thể thử đến việc làm một người con rể đảm đang có thể lo ăn lo mặc cho con gái của ông suốt đời.

Lần đầu tiên chọn rau củ thịt cá, Mạc Thiên Nhật Dạ lóng ngóng cả buổi vẫn chưa xong, lúc này có người gọi đến, hắn bực dọc tắt máy. 

Người kia vẫn kiên trì gọi, hắn lật màn hình điện thoại thấy hai chữ Tiêu Đằng, trán nhăn lại mấy đường bắt máy. 

– Cậu muốn nghỉ việc có phải không? Tôi đang rất bận. 

Tiêu Đằng cũng là bất đắc dĩ mới gọi đến, anh không biết giám đốc nhà mình ăn phải bom lúc nào mà lại phát nổ vào anh. Tiêu Đằng thấy mình thật khổ nhưng vì mấy đồng lương phù phiếm kia đành nhẫn nhịn. 

– Mạc tổng, tôi không biết là anh đang bận nhưng mà người bên biệt thự ở ngoại ô báo lại, cô Thẩm đau bụng đang nhập viện chờ sinh rồi. 

– Cô ta sinh đẻ quan trọng bằng việc tôi đi chợ nấu cơm sao, mặc kệ cô ta, đừng nói mấy chuyện dư thừa này với tôi nữa, không có chuyện gì làm thì tới bệnh viện đón vợ của tôi về đi. 

Nói xong lập tức tắt máy, ba chữ “Thẩm Quyên Ly” trở thành điều tối kỵ đối với Mạc Thiên Nhật Dạ, loại phụ nữ như cô ta chỉ cần nhìn đã thấy buồn nôn rồi. 

Tiêu Đằng bên này nghe lùng bùng lỗ tai, Mạc tổng nói cái gì mà đi chợ nấu cơm, anh ấy thích chơi trò cosplay bà nội trợ từ lúc nào vậy? Chuyện tốt thế này anh không thể bỏ qua được. 

Mạc Thiên Nhật Dạ tay xách nách mang bấm chuông cửa nhà họ Tôn. Tử Minh đi ra mở nhìn thấy hắn túi lớn túi nhỏ không khỏi nhăn mặt. 

– Anh lại định chơi trò gì vậy?

Mạc Thiên Nhật Dạ huýt vai Tử Minh qua một bên tự nhiên trả lời. 

– Anh chơi trò có cơm để em ăn. 

Tử Minh gãi đầu đi theo sau hắn, ba nói hắn bị người ta lắp nhầm não cậu không tin, bây giờ xem ra là đúng như vậy thật. 

Tôn Bách Điền đang ngồi uống trà thấy Mạc Thiên Nhật Dạ tay cầm cá, cổ treo thịt suýt nữa đã phun trà hết ra bên ngoài. 

Mạc Thiên Nhật Dạ đứng ngay ngắn trước mặt ba vợ hết sức tự tin. 

– Thưa ba, con mới đi chợ về, sau này việc ăn uống ngủ nghỉ của mọi người cứ để con lo liệu, bây giờ con đi chuẩn bị bữa trưa đây. 

Hắn nói một tràng rồi đi thẳng vào bếp cứ như đây là nhà của mình, Tôn Bách Điền nhìn Tử Minh không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, Tử Minh lắc đầu nhất thời cũng không thông được. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK