Đoạn đường càng lên cao càng hẹp và dốc, Mạc Thiên Nhật Dạ cứ chạy mãi chạy mãi không thấy bóng dáng của một ai, điện thoại đã hoàn toàn nằm ngoài vùng phủ sóng, mọi thứ đều chống lại hắn, kể cả ông trời.
Mây đen xám xịt lại kéo đến, tiếng sấm rền vang vọng cả bầu trời, đây là dốc núi nên mỗi lần sấm chớp xuất hiện cứ như dội thẳng vào người. Cổ họng Mạc Thiên Nhật Dạ khô khốc, trái ngược với sự ẩm ướt sắp sửa bắt đầu ngoài kia.
Hô hấp Mạc Thiên Nhật Dạ không đều, chỗ bưng mủ của vết thương dường như đã vỡ ra khiến ngực hắn đau rát. Hắn cố căng mắt cho mi đừng cụp xuống, con đường này, con đường này nhất định phải đưa hắn đến nơi có Lịch Nhi.
*******
Lịch Nhi bị bọn bắt cóc đưa đi thật xa, quốc lộ biến mất chỉ còn vách núi và rừng, cô cắn chặt môi nhìn chiếc xe ngày một lên cao, đường hẹp và dốc, rồi không còn nhựa đường nữa.
– Mẹ kiếp, sao chưa tới nơi đã phải dừng rồi, vậy mà lão già đó nói đường rất dễ đi.
Tên đầu trọc ngồi ở ghế lái cáu gắt nhìn đoạn đường đất trước mặt, không biết từ đoạn đường này đến chỗ Thẩm Nghiệp Thành nói là bao xa?
Tên tóc đỏ ngồi ở ghế phụ càm ràm.
– Không cần đi xa đâu, vui vẻ một chút rồi đẩy nó cùng xe xuống đây là được rồi, lão ta cũng không tới tận nơi kiểm tra, có khi mất vài năm người ta cũng không biết là có xác người ở vách núi này.
– Không được, chúng ta nhận tiền thì phải làm đúng kế hoạch, bốn thằng cũng không thể tranh nhau làm trên chiếc xe nhỏ xíu này, đi tìm cái hang đó đi rồi mặc sức mà chơi.
Hai tên ngồi đằng trước dù không mấy đồng tình nhưng vẫn bước xuống xe. Lịch Nhi cũng bị hai tên ở phía sau kéo ra ngoài.
Cô rất lo lắng khi đi cùng bọn điên này, chúng làm theo kế hoạch thì tốt, còn nếu không thì giữa đường xô cô xuống vách núi này luôn cũng nên. Nếu chuyện đó xảy ra thì có trời cũng không cứu cô được, Lịch Nhi ngoan ngoãn đi theo bọn chúng không dám kháng cự.
Cô nhìn đằng sau mới thấy có thêm một chiếc ô tô do một tên khác lái, chúng chuẩn bị sẵn phương tiện để rút lui rồi, không lâu nữa xe của cô sẽ bị đẩy xuống vực thôi.
Bốn tên đằng trước buộc một sợi dây dài vào tay của cô rồi dẫn đi, đường núi cheo leo bọn chúng cũng không để tâm Lịch Nhi đang làm gì.
Cô liếc nhìn bọn chúng rồi lặng lẽ móc con dao bấm vừa bằng nắm tay ra cắt dây. Dù trước mắt vẫn an toàn nhưng một mình cô không thể nào đấu lại năm người.
– Mẹ nó, ở đằng kia kìa.
Tên đi đầu tiên la lên, Lịch Nhi nắm chặt cây dao không cho bọn chúng thấy, trời bắt đầu đổ mưa, sấm chớp kéo đến, gió thổi mạnh quật ngã thân cây. Bọn chúng thô bạo kéo mạnh sợi dây, cô chới với suýt nữa cây dao rơi xuống đất.
Lịch Nhi giật mình sợ bọn chúng phát hiện nhưng thật may không ai nhận ra.
“Rầmmmm… Đùngggg…”
Âm thanh nhức tai từ sau vọng tới làm rung nhẹ lối đi, Lịch Nhi không quay đầu nhìn nhưng có thể đoán được, xe của cô đã đi đời rồi. Thẩm Nghiệp Thành cũng thật là hay, ông ta muốn tạo hiện trường giả sao? Xác một nơi, xe một nơi, đến khi có người phát hiện thì muốn điều tra cũng khó mà tra ra được.
Bên sườn núi vách đá cheo leo, trước mặt có một hang đá, cửa hang hẹp, còn nằm sát vách núi, phía trên lưa thưa vài thân cây rễ cạn, đất lại xốp, tình hình trước mắt chỉ cần có một trận mưa lớn cũng có thể làm sập miệng hang.
Lịch Nhi bước những bước khó khăn do đường rất gồ ghề, cô không biết hang đá đó rộng sâu bao nhiêu nhưng bên trong chắc chắn có quà dành cho cô. Cô hận Thẩm Nghiệp Thành, còn không bằng ông ta hận mình.
– Nhanh lên đi, làm xong rồi về, trời sắp mưa rồi.
Tên tóc đỏ có lẽ gấp lắm rồi, hắn nắm thắt lưng định tháo ra khi còn chưa bước vào trong hang.
Lịch Nhi nắm chặt cây dao trong tay, chỉ cần chúng tiến lên cô cũng không ngại liều với bọn chúng.
“Rầmmmm…”
Tiếng sấm nổ kèm tia chớp làm sáng cả bầu trời, mưa chưa nhỏ giọt đã nặng hạt, tên lái xe ban nãy thấy tình hình không ổn vội kéo sợi dây đẩy Lịch Nhi vào trong hang đá.
– Về nhận tiền rồi kiếm đứa khác mà chơi, đợi lát nữa mưa lớn sập cái hang này là chết chùm cả đám.
Tên tóc đỏ dẫu không muốn nhưng nghĩ lo cho cái mạng vẫn hơn, hắn buộc Lịch Nhi vào một phiến đá nhọn trong cửa hang rồi tiếc rẻ.
– Ngon như vầy mà phải thịt nát xương tan, đúng là tiếc.
Đồng bọn của hắn đứng bên ngoài giục.
– Nhanh lên, chỉ có 10 phút thôi.
Tên tóc đỏ chạy đi, bỏ lại một mình Lịch Nhi trong hang động tối, xung quanh mờ mịt, chỉ còn ánh duy nhất ở phía cửa hang bị mưa giăng kín.
***********
Mạc Thiên Nhật Dạ rướn xe hết tốc độ nhưng con đường cứ kéo dài như vô tận, hắn bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đi đúng đường hay không?
“Rầmmmmm…”
Tiếng nổ vang vọng đằng xa khiến trái tim của Mạc Thiên Nhật Dạ co thắt lại, hai mắt mở lớn, hắn hận không thể dẫm nát chân ga để chiếc xe chạy nhanh hơn. Đằng trước xảy ra chuyện gì rồi?
Mưa càng lúc càng lớn che khuất tầm nhìn của hắn, cứ cái đà này chẳng mấy chốc nước trên đỉnh núi đổ xuống sẽ rất nguy hiểm, bọn khốn đó đã làm gì Lịch Nhi rồi?
…
Năm tên bắt cóc sau khi bỏ lại Lịch Nhi thì vội vã chạy thục mạng lên xe trước khi hang đá kia phát nổ, Thẩm Nghiệp Thành đã cho người cài một lượng thuốc nổ lớn vào trong hang đá, chẳng mấy chốc nơi đó sẽ chỉ còn là một đống đổ nát.
Tên đầu trọc lái tăng ga hết số lao thẳng xuống núi, ai biết được vụ nổ đó có lan xa hay không.
– Hình như đằng trước có xe đang lao tới.
Tên tóc đỏ ngồi ở ghế phụ ngó nghiêng, do mưa quá lớn nên chỉ nhìn thấy đèn xe. Con đường này quá nhỏ, không chứa nổi hai chiếc ô tô chạy qua mặt nhau, mà bom lại sắp nổ rồi.
Tên đầu trọc nhếch miệng chửi thề.
– Mẹ kiếp, cản đường ông thì chỉ có chết.
Hắn tăng ga chạy làn ngoài hút chiếc xe đối diện.
Mạc Thiên Nhật Dạ bị bất ngờ không kịp trở tay, hắn bẻ lái nhưng chiếc xe chạy ngược chiều cứ muốn đâm vào hắn, xe của Mạc Thiên Nhật Dạ bị hút nằm nghiêng sát vách núi, chiếc xe kia thuận lợi chạy qua.
Đầu Mạc Thiên Nhật Dạ bị va đập mạnh vào cửa xe, kính xe bị nát găm mãnh vỡ vào trán hắn, máu tuôn ra ướt mặt, trước mắt mờ mịt nhưng hắn vẫn còn đủ minh mẫn để nhận ra xung quanh đây không có nhà dân. Chiếc xe kia đột nhiên xuất hiện còn muốn chạy khỏi đây thật nhanh, cũng không ngại gây tai nạn thì chắc chắn là vừa làm chuyện xấu xong.
Như vậy có thể khẳng định rằng bọn chúng là bọn đã bắt cóc Lịch Nhi, cô ấy đang gặp nguy hiểm, hắn không thể chần chừ nữa.