• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc bình quý rơi xuống đất vỡ vụn, hắn quay lưng nhìn khuôn mặt thất thần của ông nội Mạc trầm giọng. 

– Ai cũng có một thứ trân quý không thể đụng vào, với ông nội là cái bình cổ này, là Mạc Cao Ân nhưng với con đó là Tôn Lịch Nhi. Vậy nên sau này mong ông đừng động đến cô ấy, con trai cưng của ông nội nếu không có con thì cũng sẽ vỡ vụn như cái bình này thôi. 

Ông nội chắc hẳn còn chưa biết trái tim mà bọn họ hy vọng thay thế cho trái tim yếu đuối của Mạc Cao Ân nằm trong ngực trái của hắn, cứ hy vọng đi, người thất vọng sẽ là bọn họ.

Mạc Thiên Nhật Dạ cúi đầu chào rồi quay lưng đi thẳng ra cửa, Mạc lão gia ôm tim thở dốc, quản gia phải mang máy thở ra cho ông, cả con và cháu đều vì người phụ nữ mà tạo phản, nghiệt chướng, đúng là nghiệt chướng. 

Mạc Thiên Nhật Dạ rời khỏi nhà lớn của nhà họ Mạc thì lái xe đi thẳng tới Tôn gia, mấy ngày nay không thấy bọn người bí ẩn kia bám theo hắn nữa nên phía Lục Viễn không dò được manh mối gì của bọn cầm đầu. Phải chăng bọn chúng dụ hắn lơ là để đánh úp, dù gì cũng không thể móc tim hắn ra để sẵn đến lúc phẫu thuật được nên có thể đang núp đâu đó để đợi thời cơ.

Mạc Thiên Nhật Dạ trèo tường ở sân sau, hắn thành thục đến nổi không cần quá năm phút đã có thể thuận lợi lên tới ban công phòng của Lịch Nhi. 

Đúng như hắn nghĩ, cửa lại khoá rồi nhưng mà cô đâu biết lần trước hắn đã lén trộm chìa khoá phòng của cô. 

Mạc Thiên Nhật Dạ mở khoá cửa đi vào phòng, bên trong không có ai, hắn đi một vòng quanh phòng của Lịch Nhi rồi dừng lại bên tủ nhỏ ở đầu giường, hắn mở ngăn kéo lấy ra một cuốn album cũ. 

Ngón tay giở từng trang ảnh ngày bé của Lịch Nhi, lúc mới sinh ra đời, lúc đi học rồi tốt nghiệp đại học, cô như một đóa hoa rạng rỡ, vậy mà hắn nỡ nào làm héo úa trái tim cô. 

Mạc Thiên Nhật Dạ nghe tiếng bước chân và tiếng trò chuyện, hắn rút vội một tấm ảnh khi cô mới chừng 2 – 3 tuổi giấu vào túi rồi đi vào phòng tắm để trốn. 

– Chị không biết nó bị gì nữa, em vào xem giúp chị đi. 

Lịch Nhi mở cửa phòng đi vào trong, Tử Minh cũng đi vào xem máy tính giúp chị. Lịch Nhi đi vào phòng tắm rửa tay, Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi trong trên bồn tắm mỉm cười nhìn cô, cô giật mình vội vàng đóng cửa lại. 

Lịch Nhi hạ thấp khẩu âm hỏi nhỏ. 

– Anh lại tới đây làm gì? 

Mạc Thiên Nhật Dạ không trả lời, hắn kéo cô ngã vào trong lòng mình rồi kéo tay áo của cô lên kiểm tra vết thương, bị bầm rồi nhưng cũng may là không bó bột như Tiêu Đằng nói. 

Mạc Thiên Nhật Dạ nâng cánh tay của Lịch Nhi lên thổi nhẹ, Lịch Nhi khó chịu đẩy hắn ra. 

– Anh bị điên sao? 

Mạc Thiên Nhật Dạ ôm cô thật chặt, tựa cằm lên vai cô nói khẽ. 

– Anh xin lỗi, vì anh không bảo vệ được cho em nên người khác mới ức hiếp em, sau này anh nhất định sẽ không làm cho em đau nữa. 

Lịch Nhi bị người khác xem thường, bị người khác ức hiếp đều do hắn mà ra cả. Chính tại cái thái độ lồi lõm của hắn đối với cô trước đây nên bọn họ mới không xem cô ra gì, người khốn nạn nhất chính là hắn. 

Lịch Nhi đẩy mạnh Mạc Thiên Nhật Dạ mắng lớn. 

– Anh đừng có giả điên nữa, tôi chán ngấy bộ dạng này của anh lắm rồi. 

Lịch Nhi nói xong mới thấy mình lỡ miệng lớn tiếng, Tử Minh ở bên ngoài gõ cửa nói vọng vào. 

– Có chuyện gì vậy chị? Chị nói chuyện với ai vậy? 

Mạc Thiên Nhật Dạ cười gian há miệng định lên tiếng, Lịch Nhi hốt hoảng lấy tay bịt miệng hắn lại. 

– Không có, chị mắng con gián thôi, em mang máy tính xuống lầu sửa giúp chị đi, chị muốn ngủ một chút. 

Mạc Thiên Nhật Dạ lợi dụng thời cơ kéo cô sát vào mình dụi đầu vào ngực cô, Lịch Nhi trợn mắt đẩy hắn ra làm hắn chới với ngã vào bồn tắm. 

Bồn tắm không có nước đầu Mạc Thiên Nhật Dạ đập mạnh vào đáy bồn khiến hắn nằm bất động. 

Lịch Nhi giật mình kéo tay hắn gọi. 

– Nè, anh sao vậy? Nè… 

Mạc Thiên Nhật Dạ không nhúc nhích, Lịch Nhi liếm liếm môi mở cửa phòng tắm nhìn ra ngoài, Tử Minh đi rồi, cô chạy tới cửa phòng khoá trái cửa rồi chạy vào trong phòng tắm. 

– Mạc Thiên Nhật Dạ, anh đừng có hù tôi, mở mắt ra đi. 

Mạc Thiên Nhật Dạ nhắm nghiền hai mắt không nhúc nhích, Lịch Nhi dùng hết sức kéo hắn ra khỏi bồn tắm, chừng 10 phút sau cô mới có thể đặt hắn lên giường. 

Lịch Nhi nhìn trước nhìn sau không thấy máu chảy, cô chậc lưỡi sờ đầu của hắn, quả nhiên sưng to rồi, có khi nào tỉnh lại hắn bị mất trí luôn không? Cô đi đi lại lại lo lắng, không biết có ảnh hưởng đến não không, có cần đi bệnh viện không? 

Mạc Thiên Nhật Dạ hé mắt lén nhìn Lịch Nhi, cô như con thỏ nhỏ tích tụ nhiều sợ hãi, hắn khẽ cười rồi tiếp tục nhắm mắt. 

Lịch Nhi ngồi xuống giường thở dài, 30 phút trôi qua Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn không chịu tỉnh, cô sợ hắn thật sự có vấn đề nên làm liều gọi điện cho cấp cứu, đầu dây bên kia vừa đổ chuông thì hắn từ từ mở mắt.

Lịch Nhi ném điện thoại qua một bên ngồi xuống giường lo lắng hỏi.

– Anh thấy trong người thế nào rồi? Có đau đầu không?

Mạc Thiên Nhật Dạ rất muốn cười nhưng sợ cô phát hiện hắn đang giả vờ nên cố kìm lại, hắn ôm đầu nhăn mặt rít lên.

– Ây da, đau quá, đau đầu quá.

Lịch Nhi mím môi chạy ra khỏi phòng, một lúc sau cô quay trở lại với một nắm thuốc trên tay.

– Tôi thấy tình trạng của anh hơi nặng nên uống nhiều thuốc một chút cho chắc chắn.

Lịch Nhi bẻ mỗi vỉ một viên thuốc, tổng cộng có năm viên đưa cho Mạc Thiên Nhật Dạ.

– Uống đi, uống xong thì rời khỏi đây tới bệnh viện kiểm tra, sau này nếu anh còn tới đây tôi không đảm bảo anh còn giữ được cái mạng của mình đâu.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK