• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lịch Nhi thu lại nụ cười trên môi, đôi mắt bị hàng mi che lấp đi phân nửa, cô nhìn vào xa xăm ngẫm từng câu từng từ của Mạc Thiên Nhật Dạ. 

“Em à” chỉ hai từ đơn giản, ba chữ cái đứng gần nhau, chưa mất một giây để nói ra và viết nó lên giấy nhưng để nghe nó từ chính miệng Mạc Thiên Nhật Dạ thốt ra, cô tưởng như đã trải qua mấy kiếp người mới có thể nghe rõ ràng hai từ giản đơn ấy. 

Lịch Nhi sờ bàn tay của Mạc Thiên Nhật Dạ, cô thấy tay hắn khẽ run lên theo từng tiếng nấc, đã có ai thấy chưa? Thấy Mạc Thiên Nhật Dạ khóc, Lịch Nhi dùng hết sức kéo tay hắn ra khỏi vai mình, hắn đủ sức để giữ nhưng vẫn để cho cô được thắng một lần. 

Lịch Nhi ôm chăn che thân mình lại, cô nhìn khuôn mặt ngập trong nước mắt của người đàn ông luôn cho mình là người có uy quyền nhất. Cô nhíu mi buông lời cay đắng từ trong trái tim mình. 

– Anh biết không, ngày anh đưa Thẩm Quyên Ly về nhà họ Mạc, tôi đứng trên tầng hai nhìn người con gái ấy trong vòng tay của anh mỉm cười hạnh phúc, khi ánh mắt của tôi và cô ta vô tình chạm nhau, tôi biết mình đã thua rồi. Ấy vậy mà tôi vẫn kiên trì bám trụ tận hai năm trời, cuối cùng thì không chịu được nữa. Tôi ngày buông tay ấy, là tôi kiên cường nhất.

Lịch Nhi thở dài không nói nữa, cô xoay lưng về phía Mạc Thiên Nhật Dạ mặc lại áo. Hắn yên lặng nhìn cô, đợi cô mặc áo xong rồi mới lên tiếng. 

– Anh biết nói nhiều nó lại trở thành thừa thãi nhưng khi biết em đã ký đơn ly hôn, anh thật sự rất khó chịu, lúc đó anh không biết nó là gì, bây giờ mới biết thì ra trong lòng anh có em nhưng luôn không muốn thừa nhận. Anh cho rằng mình đủ chín chắn rồi nhưng thật ra bản thân chỉ là một đứa trẻ to xác, chỉ muốn đòi được cái bánh ngon nhưng không biết bên trong có nhân gì. 

Bên trong là mặn hay ngọt, đã chín hay chưa hắn chưa từng muốn biết, chỉ là muốn đòi, muốn giữ, để chỉ riêng mình có được, bây giờ mới biết là do hắn ích kỷ nên mới không nghĩ tới cái bánh đó là báu vật của bao người, đến lúc hắn biết được thì cái bánh đó đã ôi thiu mất rồi. Mạc Thiên Nhật Dạ biết rõ đoạn tình cảm này rất khó để nối lại nhưng càng khó thì mới càng trân quý nhau sau này. 

Lịch Nhi nhẹ cười nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong chiếc gương trên bàn trang điểm, cô nói với Mạc Thiên Nhật Dạ như nói với chính mình. 

– Là tôi cố chấp nghĩ rằng sẽ lay chuyển được trái tim anh nhưng tôi đã thua một cách đau đớn, tôi buông bỏ rồi sao anh còn nhặt lại làm gì? Tình yêu không bởi vì có một người vun đắp mà lâu dài, nó cũng như một cán cân chỉ có một người ngồi trên đó, mãi mãi không thể cân bằng, cứ cho rằng tình yêu của anh là thật nhưng nếu tôi không đáp lại thì anh cũng giống như tôi ngày hôm đó trốn chạy mà thôi. 

Một năm có 365 ngày mà lại chia tận 4 mùa khác nhau, ngày 1 tháng 4 là bắt đầu mùa hạ nhưng chưa chắc đó đã là ngày nắng, mùa đông bắt đầu vào tháng 10 nhưng chưa chắc ngày đó tuyết sẽ rơi. Ông trời còn không hiểu nổi mình vì sao lại luyến tiếc cánh đào tươi mà giữ cho mùa xuân dài thêm chút nữa hay vì thích lá vàng rơi mà đẩy mùa thu tận sang đông. Vạn vật trên đời đều chẳng theo một chu kì nhất định nào, vậy nên chữ “yêu” của Mạc Thiên Nhật Dạ sẽ giữ được bao lâu? Hay cũng như nắng vàng cuối thu biến mất vào một trận tuyết sớm? 

Mạc Thiên Nhật Dạ nhích ra mép giường ngồi bên cạnh Lịch Nhi, hắn biết cô không dễ dàng gì cho hắn cơ hội nhưng hắn không ngại khó, chỉ cần cô còn ở đây hắn sẽ làm mọi cách để cô quay đầu nhìn lại. 

– Lịch Nhi, em cho anh biết đi, anh phải làm sao em mới tin anh yêu em là thật? 

Lịch Nhi cúi đầu nhìn móng tay còn đọng vết máu của Mạc Thiên Nhật Dạ, tia mắt cô thoáng qua một dòng điện, cắt đứt hy vọng của hắn ta. 

– Khi nào tôi biết được máu trong tim anh có màu gì, lúc đó tôi sẽ tin anh. 

Thật phí thời gian để nói về chuyện tình yêu nhàm chán, thà một lần kết thúc cho xong. Biết đâu Mạc Thiên Nhật Dạ thấy lí do của cô quá vô lí sẽ mắng cô một trận rồi không bao giờ quay lại đây nữa, như vậy thật tốt. 

Mạc Thiên Nhật Dạ biết cô nói như vậy để hắn bỏ cuộc nhưng hắn sẽ không bao giờ ngu dại thêm một lần nữa. Người ta nói thiên hạ rộng lớn, đi nửa dặm đường lại thấy một giai nhân, không bỏ sức cứ như vậy đem về làm nương tử nhưng hắn thà tốn công đi hết quãng đường dài, đến tận cùng để tìm thấy được cô. 

Mạc Thiên Nhật Dạ đứng lên nhìn cô, chỉ cần cô tin hắn thì dù khó đến đâu hắn cũng làm. 

– Anh sẽ chứng minh cho em thấy máu trong tim anh cũng có màu đỏ như bao người, ở trong đó thật sự có tên của em. 

Mạc Thiên Nhật Dạ rời đi, thoáng chốc đã biến mất khỏi ban công. Hắn đi thật lâu rồi Lịch Nhi mới đứng lên đi vào phòng tắm, cô nhúng tay mình với lớp bọt xà phòng trắng mịn. Rất nhiều lần cô hoang mang tự hỏi, tại sao cô không còn mềm lòng với hắn nữa? Thế rồi trước mắt cô nhìn thấy đoạn thời gian hai năm đó, thì ra, mỗi một giây ở bên cạnh Mạc Thiên Nhật Dạ đã rút dần tình cảm của cô đi rồi. 

*

*

Nhiều ngày sau đó Mạc Thiên Nhật Dạ không đến nữa, Lịch Nhi cũng không cảm thấy thiếu vắng đi thứ gì, cô nhìn ngày tháng trên điện thoại mới phát hiện ra, còn hai ngày nữa là Mạc Cao Ân được phẫu thuật rồi. Cô hứa với anh sẽ đến động viên anh ngày anh lên bàn phẫu thuật nhưng hôm đó có thể ông nội Mạc cũng sẽ đến, cô làm sao đến gần anh được đây? 

Đang suy nghĩ miên man thì có người gọi đến, một dãy số lạ xuất hiện trên màn hình, Lịch Nhi không suy nghĩ nhiều lập tức bắt máy. 

– Alo. 

– Xin chào Tôn tiểu thư, tôi là Mr. Vương, người đã để lại lời nhắn dưới bài đăng của cô là muốn mua lại Tôn Thị gấp 10 lần giá đã được đưa ra. 

Lịch Nhi sững người, cô cứ tưởng đó lời nói đùa của ai đó không ngờ người đó lại chủ động liên lạc với cô. Cô không muốn bán Tôn Thị nhưng nếu nói thật với họ là cô chỉ đăng lên chứ không bán, nói không chừng họ sẽ nổi giận và rêu rao chuyện này khắp nơi. Ngẫm nghĩ một hồi vẫn là nói dối đi. 

– Xin chào anh, rất xin lỗi vì đã không liên lạc lại với anh nhưng hiện tại Tôn Thị đã được người khác bỏ giá cao gấp 15 lần, e là… 

– Không sao, tôi có thể trả gấp 20 lần, bao giờ thì chúng ta gặp mặt đàm phán? 

Lịch Nhi hoang mang, rốt cuộc người này là ai? Tôn Thị của cô nhỏ thì không tính là nhỏ mà lớn thì cũng không quá lớn, trả giá gấp hai lần đã là con số điên rồ rồi, vậy mà anh ta muốn trả gấp 20 lần giá gốc. Anh ta có vấn đề về não sao? 

Thấy Lịch Nhi không trả lời đầu dây bên kia tiếp tục lên tiếng. 

– Tôn tiểu thư cứ suy nghĩ cho thật kỹ, cô chỉ cần đến gặp tôi đàm phán, dám chắc ngày mai giá của Tôn Thị lại được đẩy lên cao, lúc đó cô không cần bán cũng nghiễm nhiên trở thành chủ nhân có miếng đất giá trị nhất mọi thời đại. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK