14.
khương liên bước vào đại sảnh rộng lớn, tiếng gót giày gõ lên hành lang bằng đá xanh bóng, soi rõ bóng dáng cao gầy của cô trong bộ công vụ có giá chưa quá 30 ngàn kim tinh. cô ăn mặc giản dị, không trang điểm, nhưng vóc người hoàn mỹ, khí chất thế gia tỏa ra từ xương cốt. dù bước chân nhẹ nhàng, vẫn không ít ánh mắt lướt qua cô, địa vị của cô trong khương gia đặc thù, không lớn không nhỏ, họ không động được vào cô, nhưng dùng ánh mắt dò xét cô, khương liên chẳng mấy bận tâm, lòng cô giờ đang rối thành 1 cục.
“tiểu thư đến rồi, gia chủ đang đợi, tiểu thư vào đi”
“đừng gọi tiểu thư, tôi không phải”
Vị thư kí xinh đẹp mỉm cười, lui mình tránh đi, tính khí tiểu thư thế nào, mọi người đều biết, gia chủ cùng vì việc này mà đau đầu, chỉ là không biết làm sao. Nhưng nàng chỉ là người ngoài, có lần nói đỡ cho gia chủ vài câu, giờ bị tiểu thư đánh dấu rồi, tiểu thư quả thật là thù dai.
Khương liên không vào ngay, mà gõ cửa, trong căn phòng truyền ra 1 giọng nói khàn khàn trầm thấp, mỗi lần nghe thấy, không hiểu sao lại nặng lòng. khương liên không thù dai, chỉ là, đời người có những thứ trải qua sẽ không bao giờ quên được, khương liên ngoài mềm trong cứng, nhiều lúc cũng đành thở dài vì cái tính khí cứng đầu cứng cổ của mình.
“có trà cống phẩm từ liên minh mang tới, đã ăn gì chưa, lại đây, ăn điểm tâm”
Khương chấn tuổi ngoài ngũ tuần, dáng người cao lớn, đôi mắt có thần, chỉ là dáng vẻ có chút tiều tụy, mái tóc hoa râm, nhìn già trước tuổi.
Ông ta đứng lên, miệng cười rỡ, 1 tay bưng trà, tay kia mang bánh, lôi khương liên ngồi xuống cùng ăn, nhiệt tình mười phần. gia chủ tính tình hà khắc, ngay cả với đại công tử cũng nói cứng không cười, chỉ trước mắt khương liên, nói cười không giả.
Mỗi lần gặp, lại thấy ông già hơn 1 chút, tóc thêm bạc, mặt thêm nhăn, khương liên biết mấy năm gần đây gia tộc rất áp lực, áp lực từ hội đồng liên minh, khiến gia chủ ăn ngủ không yên.
Cô không nói gì, chỉ mỉm cười, ăn 1 chút bánh ngọt, uống 1 ly trà nóng, tâm tình cũng khá lên. ông hỏi, cô trả lời, rồi cô không hỏi, lại đến ông nói, việc làm ăn, việc trong nhà, ông thao thao bất tuyệt như ông già lẩm cẩm, cô lắng nghe, thỉnh thoảng lại góp ý đôi câu, cha con trong nhà, cũng không cần giữ kẽ.
“có thứ này muốn con xem qua”
Tới công việc rồi, khương liên thẳng người, đón lấy 1 tấm bảng nhỏ bằng thủy tinh, trên mặt thủy tinh đang sáng lên 1 đoạn hình ảnh, nhân ảnh 2 người 1 trước 1 sau, đang phi hành trên không.
Là 2 người đó, cô nhìn là nhận ra ngay, dù hình ảnh ghi lại rất khó xem, khuôn mặt bị mờ không rõ, khung hình còn bị giật, rõ ràng người quay lại đang rất kích động. không nói người ta, lần đầu cô thấy đoạn hình ảnh này, miệng há to đến nỗi nhét vừa cả 1 quả trứng.
Đoạn hình ảnh này đang rất nổi tiếng trên mạng thông tin của thành tứ xuyên, cơ hồ còn đang bị mấy hãng thông tin bơm thổi ra phạm vi liên minh nữa kìa. Nào là kinh tài tuyệt diễm, nào là chấn động vũ di, toàn mấy lời hoa mỹ tán dương. Chỉ trong 1 thời gian ngắn, số lượng xem các kênh truyền thông của thành tứ xuyên tăng vọt. cũng là dân làm ăn, nhìn thủ đoạn của người ta, khương liên đúng là mở mang tầm mắt.
Có điều nói cũng không sai đi, 2 người này đúng là làm cô chấn động. cậu trai trẻ, được gọi là thiên tài xuất thiếu niên, thực lực so với lúc làm kiểm tra, đúng là nghiên trời lệch đất. hóa ra y lúc đó ẩn tàng thực lực, đến lúc thấy dã nhân được y thể hiện đến tận cùng, cứ như đã dùng quen lâu năm, mới biết cái gì gọi là thiên khiếu.
Dã nhân tuy lợi hại, chất liệu cũng là hàng thượng phẩm, có thể coi là 1 tác phẩm để đời của khương bằng đại sư. Nhưng sử dụng quá khó, giá cả lại cao, bán đi không được, trong gia tộc lại không ai thuần thục được nó, xếp xó trong kho đã mấy năm.
Nhưng nhìn thiếu niên mà xem, đổi hướng, tăng tốc, bộc phát, linh hoạt khủng bố đúng như cái tên của nó, dã nhân. Thiếu niên cơ thể không cao lớn, sức lực thật đáng nể.
Nhưng chỉ là đáng nể mà thôi, đáng sợ, sợ đến hoa dung thất sắc, phải kể đến người phụ nữ kia, thiên hạ gọi là băng nữ giáng trần.
Khuôn mặt đẹp không tì vết, thân hình yểu điệu tựa châu sa, khi lạnh thì lạnh như băng ngọc, đến khi cười, câu hồn đoạt phách. Nhớ lại nụ cười đó, cô thoáng rùng mình, đến cả mình cũng trúng chiêu, thở dài 1 tiếng, đúng là họa hại nhân gian. Nữ nhân như đao, đẹp không giả, nhưng cũng rất đáng sợ.
Đã vậy thực lực thật sâu không lường. thiếu niên phi hành đã xuất xắc, nữ nhân phi hành phải nói là cao thâm. Sử dụng phi hành khí rất kì lạ, độ khó lại cao, nhưng dùng rất thuần thục, kinh nghiệm cùng thiên phú phi hành cực cao, so với thiếu niên lộn xộn, thì bài bản hơn nhiều.
Đây đâu phải phi hành, ngẫu hứng như cánh chim chao lượn thành không, thân ảnh mềm mại kia, tựa như chỉ cần 1 con gió là thổi bay vậy. khí chất thế gia tỏa ra ở nàng ta rất rõ, cao cao tại thượng, nhìn xuống toàn thành, trong mắt chỉ có thiếu niên, cười cũng là cười với thiếu niên mà thôi. 1 người phụ nữ cao ngạo, cũng đáng để cao ngạo.
Khương liên xem xong, lại mở lại xem thêm 1 lần nữa. đoạn ghi hình rất ngắn, thứ cô muốn coi lại chính là 1 màn cuối kia, 1 màn 5 ngón chỉ thiên cào nát thành tàu kim loại, 1 quyền đánh vỡ bờ tường chấn nhiếp kinh người. chỉ tiếc tên ôn dịch nào quay quá dở, cứ rung lắc không ngừng, nhìn chẳng rõ gì cả.
Con tàu đó của công ty du lịch được nhiều người đòi mua lại, giờ đang nằm trong kho khương gia, còn cái bờ tường kia của 1 tòa cao ốc, cũng đã được khương gia mua lại. khương liên chống cằm, mắt khép hờ, chuyện này bắt đầu không đơn giản rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK