61.
Trận tử chiến vô cùng khốc liệt, cứ ngỡ là trận thế 1 chiều, nhưng từ lúc biết 1 chiêu kia tần trạch đã không thể dùng quá 2 lần, cho dù liên tục có thần giả ngã xuống, nhưng nhân loại khí thế bạo tăng.
Người tiếp nối người, đông như kiến cỏ, thực lực bậc này, danh xưng thần giả, không hề dễ dàng, nhưng đánh đến lúc này tròng mắt đỏ ngầu, đã không còn sợ chết, cho dù mất mạng, cũng phải chém trúng hắn 1 đòn.
Tần trạch lúc đầu khí thế nhiếp người, trong mắt họ như ngọn đại sơn không thể vượt qua, nhưng giờ trên người hắn mình đầy thương tích, máu đỏ khắp người, họ biết, chỉ cần không tiếc mạng, có thể giết được hắn.
Sát thần thì sao chứ, chỉ cần hắn không bất tử bất diệt, cắt da chảy máu, cũng chỉ có 1 mạng này mà thôi.
Tần trạch chống đỡ vô cùng vất vả, xung quanh hắn trái phải trên dưới đều là kẻ địch, đánh đến bất phân. Mặc dù thực lực đám người này hắn không để vào mắt, nhưng đông như vậy đúng là phiền phức, mà thân thể tiểu tử này lại có giới hạn, còn phiền phức hơn.
Tần trạch vung đao đâm về phía trước, lưỡi đao đâm thủng lá chắn, xuyên qua thân thể 1 vị thần giả, kẻ này trợn đôi mắt hung tợn nhìn hắn, đôi tay chụp lấy lưỡi đao, cả người ghồ lên sáng rực.
là tự bạo, thần giả bị hắn đánh trọng thương, đều chọn tự bạo, mặc cho đồng bạn ở gần, chỉ muốn 1 đòn đồng quy vu tận, có thể lãnh sát tần trạch.
Hắn nhíu mày, xoay đao trong tay, truy hồn đoạt mệnh – hồn kích, lấy đao sử kiếm, lưỡi đao xoay mạnh, phân thân thể kẻ kia thành ngàn mảnh, hóa thành sương máu, kình đao dư lực, xoáy về phía trước, liên tiếp xé tan thân thể mấy người.
Đây còn không phải đao pháp, là kiếm kỹ, kiếm kỹ mạc gia.
Hắn chẳng phải là tinh thông đao pháp, danh tự sát đao hay sao, từ lúc nào lại thành thục kiếm pháp như vậy.
1 màn đẫm máu, chấn nhiếp kinh người, lại khiến cho tiết tấu tấn công của bọn họ 1 khắc kia chững lại, đến lúc giật mình sực tỉnh, đã muộn rồi.
Nhiễu chỉ nhu – nhu vân bộ, kiếm dẫn chiêu, chiêu dẫn người theo, lấy đao sử kiếm, mũi đao như rắn không xương, thân thể hắn nhẹ như mây gió, quấn vào trong đám người, nơi hắn đi qua người người ngã xuống, trên thân thể là vết cắt mỏng như tờ giấy, cắt mạch đoạn xương.
Người chưa ngã xuống, máu đã từ vết cắt phun ra, thảm trạng bội phần.
Chớp mắt đã thêm trăm người chết thảm, còn là mất mạng dưới kiếm pháp mạc gia, thần giả nhân loại nhìn mà nghiến răng, kẻ địch giảo hoạt, lại vô cùng tàn nhẫn.
Kiếm pháp của hắn không đùa được, bọn họ tản ra vây quanh hắn, triền đấu vây công, 1 màn đẫm máu như vậy, máu đỏ bắn lên người hắn mà nhỏ giọt, hộ thân khí của hắn đã mất, hơi thở nặng nề, người tinh ý đều nhận ra,
Tần trạch, đã sức cùng lực tận rồi.
Hắn lao đến thần giả gần nhất, người không tham chiến, ngay lập tức lùi lại, đồng bạn phía sau lao lên, tả hữu 2 phía đánh ngược trở ra, sau lưng hắn cũng có công kích, tiếng binh khí rẽ gió rít lên. lùi lại cũng vô dụng, tần trạch không lùi mà tiến, lưỡi đao xuyên thân thể kẻ trước mặt, đao chiêu xoay 1 vòng bán nguyệt,
Bát quái phá, dạ chiến bát phương.
Đao kình bắn ra xung quanh, đoạn nửa thân người, thần giả chớp mắt vây công đều bị phân thây làm 2, có người tức giận, tiếp tục lao lên, song chưởng tung ra.
Chưởng pháp hung hãn, chí dương chí cương, đôi tay nọ mang bao tay năng lượng, năng lượng quán đỉnh đến chói lòa,
Lôi minh chưởng, chưởng pháp hàn gia.
Tần trạch xếp đao, xoay người tiếp chiêu, tay trái đưa ra, ngón tay xếp lại, lấy chiêu tiếp chiêu,
Chưởng pháp hàn gia, lôi minh chưởng.
Kẻ đến khóe miệng cứng đờ, 1 tiếng mắng còn chưa thốt ra, đã bị chưởng pháp thổi bay đi mất, tan xương nát thịt.
Người giận đến khóe miệng rỉ máu, chẳng phải hắn luyện đao, chẳng phải hắn sức tận lực tàn, đánh đã đánh đến tận lúc này, chết cũng đã chết nhiều người như vậy, hắn đổ máu đến thân hình lảo đảo.
ấy vậy mà, hắn vẫn đứng đó, kiên trì cố chấp.
sát đao là 1 kẻ điên, chỉ có điên cuồng, hắn lẽ nào là muốn diệt sạch mấy ngàn thần giả ? đúng là si tâm vọng tưởng.
tần trạch ngông cuồng, lại khiến lòng người phẫn nộ, nếu hôm nay diệt không được hắn, chính là đại họa không hơn, nhân loại ngàn vạn năm, thâm căn cố trạch, há lại để cho ngươi khinh thường.
chiến pháp của hắn kì dị, lại tinh thông đấu pháp nhân loại, vây công triền đấu gì chứ, đều vô dụng, đến kẻ ngốc cũng hiểu, muốn lấy mạng hắn, chỉ có lấy mạng đổi mạng, quấn chặt không buông.
Kẻ lao lên trước, năng lượng tích lên, thân thể vùi trong dòng năng lượng thành 1 vệt sáng rực, lao đến bên cạnh tần trạch, hắn chỉ vừa kịp xoay người, nhưng tốc độ quá nhanh đã không còn tránh kịp, chỉ có thể 1 đao trảm xuống phân kẻ kia làm 2, cũng là lúc năng lượng quá tải mà bạo phát.
Vụ nổ quá gần, lại tiếp tục có thần giả lao lên, cũng giống như người trước, năng lượng dồn nén, thân thể bị dòng năng lượng quá nhiệt thiêu đốt ra tro, khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo, lại mở ra nụ cười oán độc nhìn hắn.
Cả ngàn thần giả, đều chọn tự bạo, đấu pháp hay chiêu thức, đều chẳng còn quan trọng, có trách, chỉ trách bản thân nhận ra quá muộn.
Đây vốn là 1 canh bạc không hơn, tần trạch ngay từ đầu đã không nghĩ đến việc toàn mạng trở ra, hắn từ lúc bắt đầu, đã đem tính mạng bản thân ra đặt cược.
Còn bọn họ, nói là liều mạng, lại mang trên mình quá nhiều nuối tiếc, bọn họ chấp nhận đánh đổi, nhưng cái giá bọn họ đưa ra, quá thấp.
Tính mạng bản thân, dễ dàng đánh đổi, nhưng sau họ lưng kéo theo quá nhiều người, quá nhiều vướng bận, hắn đổi mạng mình lấy tất cả, còn họ, đổi mạng mình thì dễ, nhưng đổi hết thảy mọi thứ thì sao ?
Bàn cân ngay từ đầu đã lệch, ván cược này, bọn họ đã thua rồi.
Hắn nhìn tất cả thần giả còn lại, tất cả đều nhắm hướng hắn mà tự diệt, năng lượng dồn nén của cả ngàn thần giả, nếu tất cả bạo phát cùng 1 lúc, ngay cả hắn cũng chẳng thể tưởng tượng nổi,
“các ngươi ngay từ đầu, vốn nên làm thế này mới phải”
Hắn dựng đao trước người, đúng như họ nghĩ, tần trạch vốn đã tận sức, chỉ còn chút lực tàn, hắn chính là giữ cho lúc này,
Bá vương quyết, quân lâm thiên hạ.
Hộ thân cương khí lại 1 lần nữa dựng lên, bọn họ nhìn hắn mà uất hận, tên cáo già quỷ quyệt.
Năng lượng dồn nén cực đại, soi sáng cả 1 vùng biển tối, cả ngàn quả cầu năng lượng cùng phát nổ, lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, thần giả tự bạo đến ngàn người.
lượng bạo phát vô cùng khủng bố, sóng trùng kích bắn ra trăm dặm, trong khí lưu điện tích khắp nơi, kéo theo 1 vùng không gian nứt vỡ.
“đây chẳng phải là . . .”
ở phía xa, mạnh đông cắn chặt răng, từ lúc tiểu tử kia bắt đầu rút đao, toàn bộ quân hạm đều rút, không chỉ bọn họ, quân đội đế quốc cũng chạy sạch cả rồi, từ xa quan chiến, 1 trận đấu mà cả đời bọn họ sẽ không thể nào quên,
Kinh thiên động địa.
1 trận chiến mà bọn họ không hiểu nổi, cũng chẳng thế nhúng vào, lần đầu tiên trong đời, hiểu cái gì gọi là thần giả.
Vậy mà còn có kẻ, trên cả chiến thần.
Kẻ đó là cỡ nào quái vật, để diệt hắn, cả ngàn thần giả cùng tự bạo, bạo đến không gian gãy đổ.
Tiểu tử còn sống hay chết, mạnh đông tự hỏi lại tự bật cười, ngu ngốc, bạo đến mức này, còn hỏi dư thừa, giờ đến lượt hắn, chỉ có chạy cho mau, bởi vì vùng không gian bất ổn định kia, đang mở rộng.
1 chiêu này ngả đầu thán phục, nhân loại đúng là tự đào mộ chôn mình.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK