63.
“đội trưởng, cẩn thận”
Tiếng người thất thanh, cũng là lúc vật kia giáng xuống, chỉ trong 1 phần giây, cơ thể của ả đã tự nhiên phản xạ, trọng tâm lệch về bên trái, ả lộn 1 vòng rồi bật dậy, mũi súng hướng thẳng vào bóng đen sừng sững trước mặt, xả ngay 1 loạt đạn.
Tiếng đạn nổ lốp bốp giòn giã, tất cả đều trúng mục tiêu, ả 1 hơi còn chưa kịp thở ra, đã hít ngược vào khí lạnh.
Trước mặt ả là 1 con lang vương khổng lồ, to lớn hơn cả 1 chiến xa, đôi mắt đỏ ngầu, răng nanh tua tủa, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, xộc đến ngạt thở, toàn thân nó vùi trong hắc khí, chỉ có đôi mắt đỏ như hai đốm u linh, cùng cái hàm sắc nhọn, đang chòng chọc nhìn ả.
Thân thể nó không có lá chắn năng lượng, nhưng 1 loạt đạn vừa rồi vô dụng, đầu đạn vỡ nát, còn chẳng thể khiến nó xước 1 mảng lông, ả cứng người, 1 màn 3 năm trước lại hiện về, sợ đến tay chân bủn rủn.
“đạn xuyên phá”
Nhìn thấy ả ngẩn người, đội trưởng gào to, anh ta thay đạn xuyên phá rồi lao lên, 1 tay túm lấy vai ả giật ngược ra sau, tay còn lại bắn liên tục vào cái đầu con thú. lần này là đạn xuyên phá hạng nặng, đầu của con thú ăn trọn 1 loạt đạn vừa rồi, lồng năng lượng của nó dâng lên, đã đỡ cho nó phần thương tổn. nhưng sức công phá của đầu đạn rất mạnh, lồng năng lượng vỡ, nó bị ép phải nhảy lùi ra sau, da trên mặt nó bị bắn nát, lộ ra 1 lớp xương cứng như kim loại, vết đạn loang lổ, lại càng khiến nó trông dữ tợn.
“phi hành”
Trận hình của bọn họ đã vỡ, đội trưởng ra lệnh, mọi người tản ra bay lên, cùng lúc với bầy hắc lang tràn vào, từ trên nhìn xuống bầy hắc lang nhung nhúc, ả nuốt nước bọt, thầm cảm ơn mẹ thiên nhiên, ít ra thì chúng không biết bay.
Nhưng số ả đúng là số con rệp, từ trong cánh rừng phía trước có tia sáng lóe lên, cùng lúc là tiếng người la thảm, ả giật bắn mình, đến lúc hoàng hồn lại, 1 thân người bị bắn hạ đã rơi tõm xuống, thân còn chưa kịp chạm đất, đã bị bầy hắc lang ăn sống nuốt tươi.
Bắn tỉa, cảm giác quen thuộc này, lòng ả dâng lên cơn ớn lạnh, chính là hắn.
“tản ra”
Tần suất bắn gần như tức thời, độ chính xác cao, chỉ trong chớp mắt, đã chết mất mấy người, đều là 1 đòn 1 mạng, đội trưởng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể ra tàn lệnh, thân ai nấy lo, quân số của bọn họ quá ít, khoảng cách bắn của đối phương lại quá xa, đã không thể xác định đường bắn, giờ chỉ có thể quay lưng lại phía nòng súng đối phương mà chạy, và cầu trời cho phát bắn tiếp theo không trúng mình.
ả nhìn nhìn chiến trường hỗn loạn, tiếng la thét cùng mùi thịt cháy, quyện trong không khí 1 mùi đặc quánh, là cái mùi thân thuộc, mùi của tử vong, đang kích thích cái trực giác nhức nhối của ả. ả hít sâu 1 hơi, trong tâm trí 1 lần nữa lại nhớ lại khung cảnh quen thuộc đó, thiếu niên đã không còn nhớ mặt, 1 thanh đao cũ, với cái đấu y sờn rách, ả luôn thắc mắc, tại sao y làm thế, giờ phút này lại có chút lờ mờ hiểu ra,
y có lẽ rất đơn giản, chỉ là 1 cái bản năng, chẳng suy nghĩ nhiều.
“đội trưởng, xin lỗi”.
ả trút bỏ đấu y trên người, đôi chân trần chạm lên mặt đất, đầu chân điểm nhẹ,
du long bộ pháp.
Bộ pháp độc môn, đã từ rất lâu đời, từ khi có đấu y, đã không ai còn luyện, tất nhiên là trừ ả. ả vốn nhát gan sợ chết, chỉ là thêm 1 kiện phòng thân, trước giờ đều dùng nó cứu chính mình, không ngờ lần này, lại là dùng vì người khác.
Thân thể ả rẽ gió lướt đi, điểm chân bất tắc, là mặt đất, là ngọn cỏ, là nhánh cây, đều có thế dùng làm điểm tựa, phiêu hốt bất định. Làn da trắng nõn, lưng hằn ấn ký, mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể tỏa ra, lại khiến bầy hắc lang nổi cuồng.
Có tiếng la hét ở phía sau, có lẽ là đội trưởng gọi mình, ả chẳng dám quay đầu nhìn lại, lá gan của ả nhỏ bé, ả còn chẳng nghĩ là mình làm được, vậy mà, cuối cùng cũng làm rồi. dẫn theo 1 bầy hắc lang hung dữ, ả vẫn còn mơ hồ phán đoán hướng đi, từ sau khi bầy hắc lang đổi hướng, tia nghiệt năng đã dừng khai hỏa, muốn chạy sao, ả cười oán độc,
Ngươi muốn ta đến vậy, vậy ta đến tìm ngươi.
Đối phương lợi hại, nhưng thân thể ả ẩn giữa rừng cây, chỉ cần ả kéo bầy hắc lang này đến được, chỉ cần đối phương lộ mặt, đã có đội trưởng lo phần còn lại.
“đội trưởng, chúng ta theo hỗ trợ ?”
Đội trưởng nhìn thân ảnh ả dần mất hút, bàn tay giơ lên, lại hạ xuống. ả hành động quá nhanh, lúc nhận thức được, đã muộn rồi. đội trưởng lắc đầu, còn chẳng nghĩ đến ả sẽ làm như thế, con người ích kỷ hẹp hòi, lại có lúc không tưởng được.
Giờ chỉ còn có 2 lựa chọn, nếu chỉ có 1 mình, đội trưởng tất nhiên không do dự, nhưng mà . . .
“không, chúng ta rút”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK