• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

51.

Nha đầu co chân đạp bung cửa phòng, ôm cái bụng sôi ùng ục lao vội về phía quân trạm, mặt mũi xanh lè, người thì đau nhức, nhưng cái đói áp đỉnh, ăn thì vẫn phải ăn.

Quân doanh dòng người ngược xuôi, đông như kiến cỏ, nha đầu thân thể thấp bé, như con chim cắt, len lỏi giữa dòng người, 1 đường xiêu xiêu vẹo vẹo, lại không đụng trúng 1 ai, như con gió nhẹ lướt đi, người thấy động quay đầu ngoảnh lại, chỉ bắt kịp cái bóng thoáng qua.

Cuối cùng cũng đặt được mông xuống ghế, nha đầu cả người nhấp nhổm, gọi 1 bát mì lớn, ngồi cũng không ngồi, khom lưng kéo đũa, tư thế cổ quái mà gắp mì tọng vào mồm, ăn đến phồng má trợn mắt, bởi vì, hôm nay duyệt quân, chính là trễ đến nơi rồi.

“vội cái gì, ngươi nhìn ngươi xem, nữ nhân gì mà”

Có người phàn nàn, nha đầu ngửa cổ nhìn lên, là 1 tiểu tỉ mặt hoa mày liễu, tuy là có chút bụi bặm phong sương, nhưng đường nét rõ ràng, có điều, cái đường nét rõ ràng đó đang giương mắt hạnh mà trừng nha đầu.

Nha đầu không hiểu, mồm ngậm ngập mì nhai thêm 2 cái nuốt ực xuống, nước mì bắn cả vào bát của người ta, cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt trắng xanh xoạt đỏ lên. nha đầu ăn uống vội vàng, mất tính mất nết, chính là mì lẫn nước dùng vương vãi khắp nơi, ai cũng dạt ra, 1 bàn 4 người chỉ có 2, người kia đương nhiên là tiểu tỉ khó tính không quen.

“xin . . . lỗi, tại ta . . đói quá, lại vội quá”

“hử, cái giọng này, người là người nam xứ ?”

1 câu nói trúng tim đen, nha đầu giật thót mình 1 cái, thất thố lại lòi đuôi, mở mồm là nói dại, nha đầu cụp mắt xuống, cũng không dám nhìn thẳng, xung quang đã có tiếng xì xào, nha đầu mắt điếc tai ngơ, vét nốt sợi mì, húp sụp 1 cái, quẹt mép liền đứng dậy.

“câm mồm hết cho ta, có cái gì đáng cười ?”

Tiểu tỉ đập tay xuống bàn đánh chát 1 cái, bàn tay nhỏ nhắn đập xuống lại kêu to, khiến nha đầu giật nảy mình, người nên câm mồm nhất phải là tiểu tỉ ngươi mới đúng, nha đầu bụng xấu 1 bầu, nghĩ mà không nói, hôm nay đạp cửa mà ra, không biết là đạp phải chân nào rồi, cúi đầu lấy lệ, người xoay 1 cái, dụng đến tức pháp, không tin là chạy không kịp.

“khoan đã, ngươi ở doanh nào, ta đưa ngươi đi”

Đùa hay thật vậy, lần nay tới lượt nha đầu nhăn mặt, người gì đâu mà, nha đầu đã sắp không kiên nhẫn nổi nữa, 1 chân đã co lên, miệng còn chưa kịp phun ra 2 chữ “đắc tội”, tiểu tỉ mặt dày kia đã bị người khác túm lấy,

“tiểu tam, thân ngươi còn chưa xong, bớt lo chuyện bao đồng đi”

“cái con mẹ nó, ngươi dám gọi thiếu gia ta là tiểu tam ?”

Nha đầu tròn mắt, tiểu tỉ mặt ngọc nhưng miệng bạo, còn giỏi mắng người, trong quân long xà hỗn tạp, đúng là cái gì cũng có, nha đầu còn đang gật gù, tiểu tỉ vô duyên kia lại lần nữa sấn tới, nhét vội vào tay nha đầu vật nhỏ,

“cho ngươi, giữ kĩ, sau này . . .”

“đa tạ tỉ tỉ”

Còn chẳng đợi hết câu, nha đầu miệng mồm nhanh nhảu, cũng chẳng quản là vật gì, cho rồi thì nhận, 1 câu tỉ tỉ kia khiến đối phương sững sờ, cũng lười quản, vội.

Nha đầu cắm đầu mà chạy, tức pháp gia truyền vận vào thân, đảo chân vài cái, đã chạy 1 quãng xa, trước mắt hiện ra 1 quân cảng khổng lồ, tàu chiến nhung nhúc, nha đầu không vào lại ngoặt trái, đến 1 quân cảng ẩn khuất nhỏ hơn, 1 hàng dài người mũ áo chỉnh tề đang dàn quân ở đó, là doanh quản của nha đầu, thủy quân bộ chiến.

“nha đầu, nhanh lại đây”

Hoa tỉ đưa tay vẫy, nha đầu nhìn thấy mà rớt nước mắt, trong quân toàn nam nhân, nữ nhân vô cùng ít, mà nữ nhân thân với nha đầu nhất, chỉ có vạn hoa, gọi là hoa tỉ.

“ngươi làm gì mà lâu vậy, sắp lên tàu rồi”

“ăn mì”

“chỉ biết ăn với ngủ, ngươi vào quân để làm gì hả ?”

“ăn mì”

Hoa tỉ trợn mắt, ngón tay chọc vào trán nha đầu, lại kéo má, phì cười, nha đầu gia cảnh bần hàn, mấy đời làm thợ săn trên núi, nói thẳng ra là thiếu ăn thiếu mặc, lúc vào quân cả người đen nhẻm, vừa gầy vừa ốm, hoa tỉ nhìn mà đau lòng.

Hoa tỉ ở nhà cũng có tiểu đệ muội, một nhà mấy người, chiến tranh nổ ra, ai cũng có lí do để vào quân, nhưng cái lí do như của nha đầu đúng là hiếm gặp, vào để quân nuôi.
Làm thợ săn ở sâu trong núi, thời bình đã khó, thời chiến còn khó hơn, đồ ăn trong nhà không đủ, chỉ có đi làm thiếp người ta, nha đầu mới có mười mấy tuổi, tâm rắn như sắt, xách theo bọc đồ vải, 1 cây cung gỗ, đi đầu quân.

Đi đầu quân được người ta nuôi, có ăn có mặc, so với người khác là gian gian khó khó, với nha đầu, khác nào mỹ vị cao lương, mì trong quân nhạt như nước ốc, nha đầu trước giờ đều liếm bát, chưa từng bỏ bữa.

Nha đầu vào quân chính là hưởng thụ, hoa tỉ nào biết, thương cảm nha đầu không ngại khó ngại khổ, thân nhau rất nhanh, liền như tỉ muội, nhiều lúc còn chia nha đầu nửa phần cơm, nào biết rằng con nhãi kia, 1 phần 3 người còn nuốt sạch.

Tuy nhiên ngày sướng chẳng tày gang, vào quân chưa lâu, tiền tuyến đánh lớn, quân số hao tổn, đám quân dự bị như nha đầu, đã đến lúc đẩy ra chiến trận.

Dụng củi 3 năm thiêu 1 giờ, 1 hàng dài người như vậy, liệu đến sau ai còn ai mất, mọi người ai nấy căng thẳng, chẳng giấu nổi lo lắng trong lòng, chỉ có mặt dày như nha đầu, xoa cái bụng căng tròn, ăn không nhiều như vậy rồi, có ăn có trả, đạo lý của người đơn giản, nghĩ cũng giản đơn.

“nhìn cái mặt trắng trơn của ngươi kìa, đúng là ưa không nổi mà”

Hoa tỉ lòng rối, nhìn thấy nha đầu thì mỉm cười, bàn tay nắm lấy tay nha đầu, run rẩy, nhưng ấm áp, hoa tỉ bình thường hay nói cười, xem ra cũng không thoát nổi vạn lo, nha đầu nắm lại, bàn tay siết chặt.

Hai người nối hàng mà đi, đi đến tàu vận tải khổng lồ trước mặt, tàu to, to đến rợp người, đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, như 1 con cự quy khổng lồ.

Thân tàu dẹp, vỏ tàu dày, bên trên chất đầy pháo, những cột pháo năng lượng sáng bóng, to bằng mấy thân người, nha đầu nhìn mà há hốc, bàn tay vô thức nắm lại, cấn vật trong tay, lại mở ra, là 1 vật bằng kim loại, vừa nhỏ vừa dẹp, như hoa cài áo.

“vật này ngươi sao lại có ?”

“nhặt được, là 1 kẻ phiền phức, hoa tỉ, là thứ gì ?”

“là tín vật giữ mạng”

Hoa tỉ nháy mắt, lại cười to, nha đầu chẳng hiểu gì, lại lắc mái tóc ngắn vô trật tự, dù sao hẳn là vật quý, giữ kĩ không sai đi, nhét vào người.

Mọi người đều đã yên vị trên tàu, đến lượt nha đầu là đội cuối cùng, 2 người chung đội, hoa tỉ loay hoay bắt tần số liên lạc, nha đầu lờ đi thứ ngôn ngữ dị giới đó, lần mò kiểm lại trang bị trên người, cũng chẳng có gì nhiều, 1 bộ đấu y bó sát, đồ mang cũng không nhiều, chủ yếu là trang bị hạng nhẹ, chỉ có một thứ quan trọng duy nhất mà thôi. nha đầu gỡ súng trường sau lưng xuống, lắp tinh thạch, kéo chốt, khóa nòng, vỗ bồm bộp 2 lần lên báng, nhìn hoa tỉ gật đầu.

Thủy quân bộ chiến, trinh sát bắn tỉa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK