• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

64.
ngoại truyện, đao khách

. . . hắn rút đao, thân tựa như núi, đao nặng trên tay, nhịp thở điều hóa, mắt sâu như nước, lòng trầm như băng, ngạo qua thiên hạ, trong mắt hắn, giờ chỉ có 1 người.

người đó đương trước mặt, mạc phùng hoa kiếm 1 vòng, mềm mại như sương khói, lại nhẹ như mây, mỗi 1 động tác nhẹ nhàng linh hoạt. dáng hình thanh thoát, tóc nhung huyền búi cao, trâm bạch ngọc cài nghiêng, y bào phiêu dật, mắt ngọc mày ngài, mặt tựa như trăng.

"kiếm trận, ngự phong"

tiếng nói vừa vang lên, kiếm ảnh trùng điệp xuất hiện, mỗi 1 kiếm đều tựa có linh tính, bao phủ lấy hắn. lưỡi kiếm xoay tròn, thế như thác lũ, ung dung tao dật, lại đầy sát cơ.

lấy cương đối nhu, hắn biết mình bất lợi, vẫn cố chấp vung đao, đường đao tuy chậm, cũng không cầu hoa mỹ, nhưng thế như vạn sơn, không lùi mà tiến.

đối thế công hung mãnh, nàng chẳng dám xem thường, thân thể không ngừng di chuyển, mỗi bước nàng đi như lướt trên mặt nước, kiếm khí hóa thành mưa kiếm, thế công tới tấp mà vẫn không phá nổi cương khí hộ thân. còn hắn, mỗi bước tiến lên đều nặng tựa ngàn cân, nhưng mỗi 1 bước đều đẩy lùi nàng, mỗi lần vung đao đều chém tan kiếm ảnh, đột phá kiếm chiêu.

hắn không vội, không gấp, người gấp, chính là nàng.

nàng cảm nhận rõ ràng, kiếm trận dần dần bị ép thu hẹp, tốc độ càng lúc càng chậm. lúc đầu còn duy trì khoảng cách, nhưng từng bước chân nặng nề của hắn như kéo theo cả thiên địa, áp lực bức đến hít thở không thông.

lâm nguy không loạn, cũng không phải lần đầu so đao với hắn. nàng biết, hắn mạnh hơn nàng nhiều lắm, đọ sức nàng không bằng, thứ duy nhất có thể dựa vào, chính là kiếm kỹ, kiếm kỹ bản thân, cả đời tu luyện.

“huynh nghĩ vậy là thắng rồi sao”

mắt nàng sáng rực, kiếm trận biến chiêu.

tần trạch vung đao, kình đao cương mãnh phá toái không gian, nhưng mỗi đao hạ xuống, kiếm trận liền biến đổi, kiếm ảnh chuyển động như dòng nước, hóa giải đòn công kích. 1 đao chém xuống, lại chẳng cảm nhận được gì, như thể bị dẫn trôi đi mất vậy.

hắn nhíu mày, kiếm trận không đơn giản, đã thành trận pháp, biến hóa khôn lường. nếu tiếp tục kéo dài, sẽ bị trận pháp này bào mòn kiệt sức.

tần trạch nheo mắt, đổi thế đao, lấy chiêu tiếp chiêu, mô phỏng chiêu thức, dẫn đao theo kiếm.

“huynh muốn mà được sao”

mạc phùng khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh. kiếm trận lại chuyển động, dòng nước xiết từ từ quyện lại, đường kiếm vô hình, lại dính chặt như tơ, kiếm trận như tấm lưới khổng lồ, tứ phương bát hướng xiết chặt lấy hắn, kiếm khí sắc lẹm, cắt qua cương khí, cắt đến hắn toàn thân máu đỏ.

nhục thân đau đớn, khóe miệng lại cười,

“lợi hại”

đao xếp lại, nàng đổi kiếm chiêu từ nhanh thành chậm, hắn cầu còn không được. hắn nhắm mắt, dùng tâm cảm địa, trực giác hắn siêu phàm, kiếm của nàng mỏng như tơ, hơi thở tựa như sương khói, nhưng chỉ cần nữa nhịp, hắn cũng bắt được, lấy đao sử kiếm, đồng bộ nhịp thở của hắn với đối phương, kiếm khí của nàng như dòng chảy, hắn không chống lại mà nương theo, dùng chính kiếm khí đó, dẫn vào tâm trận.

mạc phùng đến lúc cảm nhận được, đã là quá muộn, mỗi lần kiếm nàng chạm đao hắn, đều như đánh vào vực sâu, lại bị chính đao pháp của hắn cuốn đi, hắn vậy mà, lấy đao dụng kiếm, còn mô phỏng chính kiếm kỹ của nàng.

lấy đao sử kiếm, dụng kiếm phá hình, đây còn là người sao, là cỡ nào thiên phú, nếu còn tiếp tục, nàng tất bại không sai.

nàng cắn răng, hạ quyết tâm,

"nhất kiếm, vô hồi."

kiếm quang lóe lên, mũi kiếm chỉ thẳng, trận pháp thu lại, thân ảnh nàng hóa thành 1 đường sáng, xuyên qua bóng tối, 1 kiếm này, không còn đường lùi nữa.

nàng bị bức phá chiêu, chỉ còn có thể trực diện đối chiến.

tần trạch tiếp kiếm, đao chiêu hạ xuống.

đao kiếm va chạm, chát chúa kinh tai.

kiếm trận rung lên, từng thanh kiếm ảnh bị nghiền nát, từng đạo kiếm khí tan biến trong hư không. 1 đao xuyên phá tất cả, đánh đến kiếm trận lung lay.

nàng bị chấn lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, kiếm trong tay rung lên, hổ khẩu tê rần.
kiếm trận ngàn năm tinh hoa truyền thừa, vậy mà, bị phá giải rồi.

hắn đứng yên, ánh mắt trầm ổn, máu tươi theo từng vết cắt dọc ngang thân người chảy xuống.

kiếm trận vô bì, lại chỉ đủ gãi ngứa thôi sao.

không phục.

không cam tâm.

mạc phùng lao vọt lên không trung, gió như hàn băng, mái tóc dài tán loạn tung bay, tâm lãnh, nhưng ánh mắt sáng rực như thiêu đốt. làn da nàng tái nhợt, hơi thở gấp gáp, siết chặt kiếm trong tay, không chút do dự, cũng không muốn do dự.

1 giọt máu nhỏ xuống từ khóe môi, nàng đưa tay lau đi, nhưng đầu ngón tay trắng bệch chỉ khiến sắc đỏ ấy thêm chói mắt, nàng khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhạt,

"sát trận, đồng quy"

lời vừa dứt, cả bầu trời như sụp đổ.

từng cơn lốc kiếm xuất hiện, cuốn theo sát khí dày đặc. mây đen bị kiếm khí cắt xé tan tành, để lộ bầu trời đỏ rực như địa ngục, từ trong tầng mây hỗn loạn, những thanh kiếm vô hình bắt đầu giáng xuống.

không phải trăm kiếm, không phải ngàn kiếm.

mà là vạn kiếm.

kiếm khí từ thiên không trút xuống như mưa, che kín cả bầu trời. mỗi 1 thanh kiếm đều tỏa ra sát ý lạnh lẽo, sắc bén đến mức hư không vặn vẹo.

mạc phùng đã cược, cược chính mạng mình.

không ai có thể sống sót dưới trận này.

nàng nhắm mắt, hơi thở hòa làm 1 với thiên địa, sát khí ào ạt, thiêu đốt nhục thể, thân tựa như kiếm, từ trời cao lao xuống, tựa vạn mã thiên quân.

1 kiếm này, dù hồn bay phách tán, cũng phải lấy được mạng hắn.

thiên địa luân hồi, vạn kiếm quy tàn, sát trận, đồng quy.

mưa kiếm điên cuồng, dưới áp lực khủng khiếp, mặt đất nứt ra, đá nghiền thành bột.
1 kiếm này kinh thiên động địa.

hắn đứng đó, hứng trọn uy áp của nàng, sát khí bủa vây hắn dày đặc đến mức từng đường gân trên tay hắn căng lên như sắp vỡ.

kiếm này, là nàng ép hắn phải đón lấy.

kiếm trận giáng xuống, lốc kiếm xoay tròn, từng lớp, từng lớp, nuốt trọn cả tần trạch vào trong. giữa kiếm trận, nàng lao đi, thân ảnh hao gầy mà sáng rực, cuồng nộ điên cuồng.
hắn nhìn nàng không tiếc hết thảy, lắc đầu,

“khờ quá”

mắt nhắm lại, ai oán thở dài, nàng hận hắn, hận đến mức này, chỉ đành cười khổ,

“ta cho muội thấy, thứ đao pháp mà cả đời này, muội chưa từng thấy bao giờ”

cửu long, nhật viêm

toàn thân như một ngọn núi sừng sững giữa cơn bão kiếm. hắn hít sâu 1 hơi, vung đao chém xuống. 1 luồng khí nóng rực bùng lên, lưỡi đao tựa như được mặt trời rọi chiếu, bừng sáng rực rỡ giữa màn đêm u tối. sát khí như lửa bùng cháy, quét ngang chiến trường, thiêu rụi từng kiếm ảnh. không gian rung chuyển, từng lớp đất đá dưới chân rạn nứt, mặt đất cháy đen vì hơi nóng hừng hực, kiếm khí bị sức nóng đốt cháy, tan biến trong không trung.

Sức nóng phả đến khuôn mặt nàng rát bỏng, nhưng nàng, không thể dừng lại.

cửu long, nguyệt ảnh

ngay khi hơi nóng vẫn còn lan tỏa, hắn xoay cổ tay, lưỡi đao khẽ động. anh sáng rực lửa chợt vụt tắt, thay vào đó là một vệt sáng bàng bạc lạnh như băng. 1 đao này nhẹ như gió thoảng, lại sắc lạnh tột cùng. đao ảnh lướt qua như bóng trăng dưới mặt hồ, không hề gây ra tiếng động, nhưng mỗi nơi nó đi qua, kiếm ảnh của nàng liền bị chẻ đôi, tan thành từng mảnh vỡ vụn. không khí như ngưng đọng, hàn ý lan tràn, hàn phong rét buốt.

cửu long, thiên cân

lùi 1 bước, 2 chân cắm chặt xuống đất, rồi bất ngờ bật mạnh về phía trước. đao trong tay giương cao, đại đao cương mãnh, đao sau mạnh hơn đao trước, nặng tựa thiên uy, sức mạnh dường như có thể xé toạc thời không. ngay khi đao hạ xuống, 1 vết rách khổng lồ xuất hiện giữa không trung, như thể không gian bị bổ đôi. toàn bộ kiếm ảnh trong phạm vi của đao khí đều bị nghiền nát thành tro bụi, cuốn vào hư không.

đến lúc này, kiếm trận đã vỡ, kiếm khí vốn đã tiêu tan, mạc phùng miệng hộc máu tươi, thân hình chao đảo, vẫn cố chấp lao xuống, chấp niệm không tan.

Tần trạch nhìn thấy, tâm như sắt đá, cũng đau lòng.

hắn xoay người, hướng mũi đao về hướng khác.

1 đao này, không phải vì nàng.

đao này, vì cửu châu mà chém.

cửu long, địa diệt

mọi âm thanh dường như bị nuốt chửng, bầu trời đột nhiên trở nên u ám, gió ngừng thổi, chiến trường như rơi vào một khoảng lặng chết chóc. xung quanh trầm xuống, tĩnh lặng đến ngạt thở. hắn đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo tựa vực sâu không đáy, không còn là khí thế bùng cháy, không còn là sát khí cuồng bạo, chỉ còn 1 sức nặng vô hình, chỉ còn hắn, và nhân gian đại địa.

mặt đất dưới chân hắn bắt đầu rung chuyển, từng đường rãnh nứt chằng chịt lan rộng, kéo dài đến tận chân trời. không gian vặn xoắn, dồn nén đến mức mọi thứ đều trở nên méo mó.

trong một khoảnh khắc, đao cuối cùng, chẻ xuống.

không có ánh sáng chói lòa, không có tiếng nổ kinh thiên, chỉ có 1 đường chém đơn giản. nhưng ngay khi lưỡi đao hạ xuống, cả không gian vỡ ra. 1 vết đứt khổng lồ xé dọc mặt đất, trải dài đến tận chân trời bên kia. núi cao đổ sập, sông ngòi tách đôi, thiên địa bị chia làm 2 nửa.

sóng xung kích lan tỏa, nghiền nát tất cả trong phạm vi nó đi qua. bầu trời như bị kéo xuống, mặt đất như sụp đổ, khói bụi mịt mù.

1 đao này, mạnh như quỷ thần.

bụi mù tan đi, chỉ còn 1 vực sâu không đáy trên mặt đất, chứng tích duy nhất của nhất đao diệt địa.

nàng đứng yên, đôi mắt mở to, thân thể run rẩy, nhìn mà uất hận, hận đến nghiến răng bất lực, cái gì mà kiếm trận, cái gì mà sát chiêu, tất thảy đều vô nghĩa.

kiếm trong tay nát vụn thành tro.

nàng ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

kiếm trận phá rồi, chẳng còn gì cả.

“đánh hay lắm”

khen nàng, đang nhạo nàng sao, nước mắt lăn dài, há miệng cười to, đứng cũng không vững, thân người đổ xuống.

máu từ khóe miệng nàng rỉ ra, thả kiếm buông tay,

“tần trạch, giúp ta, xuống tay”

hắn muốn lao lên đỡ lấy, cuối cùng dằn lại, đao cắm xuống đất, khoanh chân ngồi xuống,

“ta mang muội về”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang