13.
Đỗ khắc đánh đến đã tay. Từ lúc ra hoang dã đến giờ chưa đánh được 1 trận nào ra trò, y cứ sợ bản thân thụt lùi, ở võ đường dù chăm chỉ cỡ nào, cũng không bằng thực đấu. Có lần nghĩ cùng sư nương đấu luyện, nhưng rất nhanh gạt đi, mạng nhỏ mình chỉ có 1, sư nương lực như mãnh thú, lỡ tay táng chết mình thì oan uổng.
Thực lực kẻ địch trước mặt rất mạnh, lực đạo tuy không bằng y, nhưng tất cả đòn đánh của y đều bị hóa giải, chưa từng đắc thủ. người này kinh nghiệm chiến đấu thực phong phú, rất nhiều đòn thế lạ mắt, phòng ngự kín kẽ giọt nước không lọt.
tâm tình đỗ khắc có chút nóng nảy, y không tin mình đánh mãi cũng không trúng, người ta là giáo quan, ngay từ đầu đã nhường mình đánh trước, mình lúc đánh cũng dồn hết lực, đánh còn không xong, tư cách gì nhận sư nương đồ đệ.
Đỗ khắc không biết, phía bên kia mạnh đông chống đỡ vô cùng chật vật, mồ hôi đã vã như tắm ướt đẫm lưng áo.
Thực lực tiểu tử này mạnh hơn hắn, hắn còn để người ta động thủ trước, giờ bản thân rơi thế hạ phong, chỉ có vất vả phòng ngự, tìm cơ hội phản đòn. Nhưng kẻ kia công như vũ bão, tốc độ cực nhanh. Tốc độ này còn là của con người sao, tay chân bắt đầu xuất hiện trạng thái co rút, bắt đầu không theo kịp tốc độ của đối phương. dù sao hắn cũng là quân nhân chính quy, so thể lực còn không bằng thằng nhãi con mười mấy tuổi, có chút đen mặt. hắn còn chống đỡ được vì đối phương thiếu kinh nghiệm thực chiến tay đôi, nhưng cứ đánh tiếp tất bại không ngờ.
Mạnh đông gầm lên, đẩy thân thể mình đến giới hạn, tốc độ hắn tăng vọt, thân ảnh nhòe đi để lại trên sàn đấu những vệt mờ, mặt đất phát nổ, chỉ còn dấu chân, thân thể hóa thành 1 làn tàn ảnh lao về phía đỗ khắc.
Khương dực nhìn mạnh đông mà giật mình, vô danh tức pháp của mạnh gia, mạnh đông muốn liều mạng. mặc dù thực lực của thiếu niên kia khiến hắn kinh ngạc, nhưng còn chưa nghĩ đến bức mạnh đông khổ sở như thế, đến cả truyền thừa trấn gia cũng đem ra dùng, đây đâu còn là sàn đấu luyện, đã là sinh tử chiến rồi.
Vô danh tức pháp đó đâu phải muốn dùng là dùng, gánh nặng thân thể cực kì lớn, nhẹ thì hôn mê bất tỉnh mấy ngày, nặng thì nội tạng vỡ nát, mạch máu nổ tung, gân mạch đứt đoạn. khương dực chỉ thấy mạnh đông dùng nó 2 lần, lần nào cũng là sinh tử quan đầu, lần nào dùng xong cũng gần chết, không ngờ lần thứ 3, lại dùng ở đây.
Thật ra khương dực hiểu lầm, mạnh đông vốn không định liều mạng. hắn từ chiến trường về chưa lâu, mùi máu trên người còn chưa rửa hết, sát cơ chưa nguội. chiến ý hừng hực trong người vốn chưa ngủ say, lại liên tục bị đỗ khắc đánh cho rối mù, liên tục bị kích thích, cuối cùng bùng lên.
Hắn với đỗ khắc vốn không có tư thù, không cần phải đánh đến người chết ta sống. có thua ở đây cũng không sao, mạnh đông trước giờ chưa từng quan tâm đến mặt mũi, chưa từng nghĩ người khác đánh giá mình thế nào. mạnh đông đâu phải giáo quan, hắn là quân nhân, quân nhân đẹp mặt cho ai xem, đánh 1 trận thống khoái, vậy là đủ rồi.
Nhưng 1 tia lí trí cuối cùng, lại bị bản năng nuốt chửng, mạnh đông đúng là động sát tâm. Cũng không trách được, so với hắn, sát khí của đỗ khắc quả thật quá nồng.
Sư nương từng nói lệ khí đỗ khắc quá nặng, y cũng không để ý. ở hoang dã, hoang thú linh giác mẫn cảm, sát khí bản thân tỏa ra có thể dọa chúng nó, cũng có thể thu hút đánh lạc hướng, y vốn dĩ là trinh sát, bình thường nội liễm, nhưng chỉ cần thân động, sát khí quấn thân, đã là 1 cái bản năng.
1 kẻ vừa từ chiến trường về, 1 kẻ rời hoang dã chưa lâu, đâu đâu cũng là màu máu đỏ, đánh đến điên cuồng.
Chiến ý của mạnh đông sôi sục, con mắt của hắn đỏ ngầu, đã vào tức pháp, thì không còn kiêng dè gì nữa, toàn lực đều bung ra hết.
Đỗ khắc thấy bản thân sắp đắc thủ, đột nhiên thực lực đối phương tăng vọt, lực đạo tốc độ đều cao hơn mình, trong lòng hoảng sợ, đúng là giáo quan có khác. nhìn đôi mắt mạnh đông đỏ quạch, đỗ khắc chợt hiểu, ra là tức pháp tương đồng. cũng không có gì lạ, chỉ là cái tức pháp bình thường phổ thông, truyền về sau chẳng ai nhớ tên nên mới vô danh, sư phụ có thì người khác cũng vậy. trước kia y vốn ít dùng ,vì có điều kiêng kị, bản thân nghĩ nó lợi hại, có chút đắc ý giấu nghề, giờ ra đường đâu đâu cũng có, nghĩ lại bản thân có chút buồn cười.
Người ta dùng thì mình dùng được, đỗ khắc vào tức pháp rất nhanh, kết hợp với liêm gia luyện thể, lực đạo cực kì khủng bố. so với mạnh đông chỉ để lại tàn ảnh, thân ảnh đỗ khắc mắt thường đã không thể theo kịp, bộc phát tối đa trong phạm vi nhỏ, là thế mạnh của y.
Mạnh đông xoay người, 1 quyền xé gió mang theo tiếng rít nhắm đến. đỗ khắc cũng không né, vặn người, trọng cước quét từ trên xuống, lấy cứng chọi cứng. quyền cước va chạm vang lên tiếng nổ đùng đùng chói tai, quyền đến đã nhanh, trọng cước còn nhanh hơn.
Mạnh đông trúng đòn trực diện, cả người như diều đứt dây, bị đá văng ra ngoài. Cả người hắn đập lên đất, cơ thể bầm dập thâm tín, khóe miệng tứa máu, máu mũi lòng thòng, tay phải gãy gập, lòi ra xương trắng, nhìn rất kinh khủng.
Trận đấu kết thúc chóng vánh, 2 người giao thủ thực sự quá nhanh, cho đến khi mạnh đông bị đánh văng nằm bất động, đỗ khắc bò 4 chi thở dốc, mọi người xung quanh vẫn bị chấn động, toàn trường lạnh ngắt, chỉ còn tiếng thở ồm ồm của y.
“gọi quân y, mẹ kiếp, còn đứng đó làm gì”
Khương dực nóng mắt lao đến đỡ mạnh đông, mạnh đông hơi thở mong manh, thương thế quá nặng, đã là trọng thương gân cốt rồi, nghiệp binh sau này còn chưa bàn đến, cái mạng này sợ còn không được, dùng vô danh tức pháp mà chiến bại, tất có phản phệ.
Hắn nhìn sang phía đỗ khắc đã thoát lực, dằn lòng lại. huynh đệ trọng thương, hắn lòng đau như cắt, nhưng tỉ võ công bằng, thua không nhục, bây giờ hắn lao lên, còn ra thể thống gì, hắn nghiến răng, rít lên,
“con mẹ nó quân y còn chưa đến”
“ta còn chưa chết, ngươi khóc cái gì, xấu mặt”
Mạnh đông mở mắt, mấp máy môi, nhỏ ra 1 búng máu lẫn nước bọt, tay trái nắm lấy bả vai khương dực gượng người ngồi dậy. y giờ ngồi cũng không vững, ánh mắt nhìn về phía đỗ khắc, tâm tình phức tạp.
“ngươi là dòng chính liêm gia, liêm gia tả vệ quân ?”
Khương dực giật mình, giờ đã hiểu sao mạnh đông đánh không cần mạng. mấy người xung quanh mặt mũi ngơ ngác không hiểu, còn hắn lòng chấn động.
Mạnh gia có mạnh gia hữu vệ quân, còn lại là liêm gia, liêm gia tả vệ, mấy trăm năm trước khi nhân loại lập quốc, mọi người còn ở chung 1 nơi gọi là cố đô, đó là tước hiệu hoàng đế thời đó ban cho bọn họ.
Hữu vệ chuyên về thu thập tình báo là tai mắt của hoàng gia, thì tả vệ mạnh về vũ lực, là đao sắc trong tay hoàng đế.
Liêm gia tả vệ có 2 tuyêt học truyền thừa, “đoạn hồn đao” và “cổ đồng nhân” cực kì lợi hại. thời đó mạnh gia hữu vệ chỉ núp trong tối, ít khi lộ mặt, chỉ có liêm gia tả quân đánh khắp thiên hạ, thay hoàng đế bình định khắp nơi, nhân loại có ngày hôm nay, liêm gia góp phần không nhỏ.
Nhưng vật đổi sao dời, tất cả đều vùi bởi thời gian, hậu nhân suy sụp, đã không còn như tiền nhân năm đó. Đến bây giờ đã không còn tả hữu gì nữa, chỉ lưu lại trong lịch sử 1 dòng ngắn ngủi, cho mọi người biết, năm đó, có 1 liêm gia, 1 mạnh gia như vậy mà thôi.
Chuyện xưa đã quên, mấy ai còn nhớ, đỗ khắc cũng không phải là liêm gia gì đó, cũng không đa sầu. thời gian rất chân thực, cái gì đáng quên thì vùi đi, kẻ tồn tại là kẻ thức thời. y đứng thẳng người, bước đi lảo đảo, cũng không quay đầu.
“liêm gia, chỉ là liêm gia mà thôi, ta không phải”
“có muốn đầu quân không ?”
“trước kia thì có, giờ không muốn nữa”
“tại sao ?”
“tìm đạo của riêng mình”
Những lời này là của sư phụ, đỗ khắc vốn không hiểu, luôn nghĩ là những lời cao thâm, hôm nay có chút tâm tình, buộc miệng nói ra, nói ra rồi cười. thu hoạch hôm nay không tệ, y muốn về võ đường bế quan nghiền ngẫm. hơn nữa người ta còn chưa tìm mình tính sổ, nhưng mình đánh giáo quan trọng thương, thế nào cũng phải bồi thường, sợ còn bị tóm. có sư nương chống lưng, lúc nãy đánh quên mình, giờ nhớ ra mình là ai rồi, đúng là nhiễm cái thói hung bạo của sư nương, dạy hư người.
Nhìn bóng lưng của y lảo đảo rời đi, mạnh đông muốn cười, nhưng cơ mặt y cứng ngắc, miệng mồm vặn vẹo, đau đến rên người. thiếu niên trẻ tuổi đi tìm đạo, mình lớn thế này đạo ở nơi đâu. Nhìn thiếu niên có chút hâm mộ, y sau này sẽ tiến rất xa, tiền đồ vô lượng, bản thân mình nếu không muốn bị như y nói, thời thế vùi lấp, phải tiến lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK