• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

36.


Lão tử cả người đầy máu, dựa vào vách tường đổ, khó khăn hớp vài ngụm khí, thịt nát xương gãy, đến hít thở cũng khó khăn.

“không ngờ bản thân ta cũng được người xem trọng, là đích thân ngươi đến xử lí lão tử”

“ngươi còn chưa già, lão tử cái gì”

“hơn ngươi là được”

Sư nương mỉm cười, cũng không chấp nhặt, cầm súng năng lượng lên xem, toàn thân súng liền 1 mảnh, là hàng chế tác thủ công hiếm có, tuy không hiếm, cũng không dễ tìm.

“người dạ thành lại luyện thành xạ thủ, thật hiếm có, ngươi là thủ hạ của tiền vương ?”

“là chó không nhà, bán mạng vì tiền mà thôi”

“ngươi vốn có thể trở về, dạ thành cũng không bạc ngươi”

“trở về ? cúi đầu xưng thần, ta khinh, ngươi không phải vương của ta”

“ta chưa từng xưng vương”

“nhưng bọn chúng chọn ngươi”

Lão tử thịnh hỏa mà động thân, miệng phun ngụm máu, thương tích đã nặng, hắn không thấy sợ, còn thấy nhẹ lòng, như trút ra gánh nặng.

“vương trong mắt ta, tài cao đức trọng, người như vậy, mới là tương lai của dạ thành. nhưng người quá mức thiện lương, bị người hãm hại. dạ thành như rắn mất đầu, để vào tay lũ các ngươi, suốt ngày đánh giết, dạ thành sớm muộn gì cũng sụp đổ”

“là lựa chọn của họ”

“là bởi vì ngươi”

“ngươi cho rằng vương là do ta hại chết ?”

“còn không phải ?”

Sư nương cười, lắc đầu, bộc phá sơn 1 quyền tung ra, thân thể lão tử rung lên, mềm oặt đổ xuống, trên ngực lõm sâu, xương cốt gãy nát, đã không còn hơi thở.

“dạ thành tử sĩ, thật đáng tiếc, có điều, ngươi nói không sai đi”.

Sư nương phẩy nhẹ tay, trong góc tối có người lao ra, cõng thân thể lão tử đi, hắc y nhân toàn thân kín mít, thủ phục chắp tay,

“tiểu thư, đã tìm được người rồi”

“vất vả rồi”

“làm việc cho người, không vất vả”

Sư nương di mũi chân xuống đất, nói chuyện với đám người này chán quá, câu từ lễ nghĩa, nói với đệ tử còn vui hơn,

“bát tộc vào thành, nơi này không thể ở, các người rút cả đi, nương theo dân chúng mà rời thành”

“còn an nguy của tiểu thư và thiếu gia, chúng ta sao có thể rời đi ?”

“đừng có gọi tiểu thư, y cũng không phải thiếu gia gì đó, đừng có nói xằng”

Sư nương cả giận, chân đạp lên đất, nổ uỳnh 1 tiếng, mặt đất lõm thành hố sâu. Hắc y nhân giật mình, vương nổi giận không phải chuyện đùa, bình thường không nói không động, nhưng động rồi tất không thu tay. Hắn cúi rạp người, bóng người dán lên mặt đất, thoáng chốc người tan bóng mất, vội vã rời đi.

Kẻ đi rồi, sư nương thở dài bóp trán, dạo này bản thân làm sao, tính khí bất hòa, từ lúc dính với tên tiểu tử kia, việc càng ngày càng rối, đúng là cái biến số cả đời sư nương, không lường được.

Năm xưa ném y đi, để y tự sinh tự diệt, không ngờ y như tiểu cường, không những không chết, còn phát triển đến bậc này. Sư nương với y vốn không có ác ý, cũng không ghét bỏ, chính là mặc kệ, không ngờ liêm thanh nhặt y về.

Y còn nhỏ tuổi, đã gây nên sóng gió, sau này thế nào, không ai biết được, tương lai của y, có thể chính là tương lai của đại địa, y có thể nào chính là chìa khóa mà sư nương tìm kiếm, vì trong người y, có vật bất phàm.

Cười khổ 1 tiếng, ai oán 1 câu, nói mạnh đông hỏng đầu, mình cũng hỏng rồi sao, y chỉ là thiếu niên, thiếu niên vô danh tiểu tốt. y sống được đến giờ này đã là vất vả, muốn y gánh vác, sợ y cũng không màng. thiếu niên có con đường của riêng mình, chuyện xưa cũ, để lớp người xưa cũ lo đi.

Thiếu niên, sống sao cho tốt, đừng phụ người, phụ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK