• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

60.

Tần trạch ra chiêu, là chiêu thức mạnh nhất bộ thần đao, trước kia chưa từng có ai đỡ nổi 1 đao này của hắn, không ngờ hôm nay, cũng 1 chiêu này, không ai cản nổi.

Mạc lão nhìn mà kinh hãi, từ lúc bắt đầu đến giờ hắn còn chưa từng dùng đến toàn lực bản thân, sao bây giờ lại, chỉ vì cái mạng nhỏ của lão thôi sao.

Tim lão nhảy bộp 1 cái, lẽ nào, nhưng xa như vậy . . .

Nghĩ chẳng kịp nghĩ, lão vận tàn lực lao ngược về phía sau, lấy trong người ra 1 ống kim loại nhỏ, pháo hiệu bắn lên, khóe mắt nứt ra, chỉ hy vọng bọn họ nhìn thấy mà tránh kịp.

Pháo hiệu vừa phát nổ, hỏa châu sáng rực, cũng là lúc đao chiêu trảm xuống, kình đao khổng lồ bắn vụt về phía trước, kéo theo cả 1 vùng biển động, xé không mà đi.

Nơi nó đi qua năng lượng hỗn loạn mà chớp động, như 1 lưỡi dao cắt qua giấy mỏng, không gian vỡ tung, kình đao vô hình, lại rung trời chuyển đất.

Mạc lão bị đao kình lướt qua, thân thể bị xé tan thành từng mảnh, đao kình dư lực, chém về 1 rừng điểm đen ở phía xa, mấy ngàn thần giả.

Gần 3000 thần giả quan chiến, gần như là toàn bộ thần giả của nhân loại ở cửu châu, bọn họ ngay từ đầu đã đến, chỉ là không lộ mặt, dù sao hôm nay đến, cũng chỉ là muốn chứng thực lực của tần trạch.

Cho đến khi 1 đao kia chém ra, mạc lão đánh động, đã muộn rồi.

Dù sao khoảng cách xa như vậy, bọn họ quan chiến cũng phải dùng công cụ, không ai nghĩ rằng hắn nhận ra, vậy mà, muốn tránh cũng tránh không kịp nữa.

Mấy ngàn thần giả cùng động, năng lượng cộng hưởng, thành 1 lá chắn năng lượng khổng lồ, tiếp lấy 1 đao của tần trạch.

Đao chiêu trảm vào lá chắn, chỉ chớp mắt lá chắn vỡ tung, huyết nhục tung tóe, qua 1 chiêu, sát quỷ diệt thần, quét sạch hơn mấy trăm người.

Mấy trăm thần giả, mọi người nhìn mà hoảng sợ, tu luyện cả đời, bao nhiêu công sức, từ lúc nào mà thực lực phong thần, lại bị diệt dễ dàng như thế, còn là 1 chiêu, mấy trăm mạng người.

Thiên địa rộng lớn, mất hơn 3 năm, nhân loại huy động bao nhiêu tài lực, mới gom về được mấy ngàn thần giả, cũng là suốt mấy trăm năm, mới có 1 lần.

Nhưng là vì kẻ địch là tần trạch, vì nhân loại tồn vong, cũng nguyện xả thân 1 lần.

Cừu địch lợi hại nào dám xem thường, bọn họ người đông, cũng không dám hành động lỗ mãng, suốt 3 năm qua không hề động đến hắn, chỉ âm thầm chuẩn bị.

Cho đến hôm nay, tập hợp tất cả mọi người, 1 phen quyết chiến, cho dù lưỡng bại câu thương, chỉ hy vọng lôi hắn theo cùng. Nhưng mưu tại nhân, thành tại thiên, chỉ tiếc, tính sai rồi.

Tần trạch so họ nghĩ, còn khủng bố hơn nhiều.

Chuyện đã đến nước này, đường lui không có, chỉ có, huyết chiến đến cùng.

Trước mắt họ là kẻ địch không đội trời chung, sau lưng là cố thổ quê nhà, cứ ngỡ người đạt đến cảnh giới này đã không còn quá nhiều vướng bận, xem ra cũng là thân huyết nhục, máu chảy ruột mềm.

Không rõ là ai hô lên trước, chỉ thấy có người phía trước lao lên, thân thể sáng rực, năng lượng thiêu đốt, cứ thế người tiếp nối người, ngàn người cùng theo, huyết tràn lệ nóng, như năm xưa cha ông họ từng làm.

Ngàn điểm sáng rực, năng lượng thiêu đốt, đốt đến cháy bỏng tâm can, cả ngàn thần giả, thiên địa rung chuyển, tần trạch nhìn thấy, cũng nhíu mày.

1 đao vừa rồi, dùng không ít lực, nếu là hắn của trước kia, đã khác.

Thân thể của tiểu tử này, tuy đã trải qua mười mấy năm huyết thể tôi luyện, cũng chẳng bằng 1 phần của hắn năm xưa, dùng ít thì được, nhiều 1 chút là có chuyện.

Thần quyết 4 chiêu mới dùng có 1, thân thể này đã không chịu nổi, nếu còn miễn cưỡng, chỉ sợ tan thây nát thịt.

Hắn cười khổ, mượn thân của người lo chút việc riêng, cũng không thể vì vị kỉ bản thân, khiến tiểu tử phí mạng oan uổng.

Hắn vẽ đao vài vòng, nhìn biển người trước mắt, ai nấy đều mặt hung mày dữ, đòi mạng hắn, đột nhiên bật cười.

“ta từ lúc xuất sư xuống núi, hình như đều là lấy ít địch nhiều”

Hắn năm xưa bằng hữu thì ít, kẻ địch thì nhiều, so với đỗ khắc đúng là không bằng 1 nửa. tần trạch với đỗ khắc tuy chẳng nói được đôi câu, nhưng ẩn trong tâm y bao năm, còn ai hiểu rõ y bằng hắn.

Thực lực không bằng, nhưng làm người thì hơn nhiều lắm, hắn ganh tỵ với y, so đo ít nhiều, lại đối y mấy phần hảo cảm.

Hắn âm thầm cải tạo thân thể y, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì, chỉ muốn 1 giấc ngủ say, lần đó y liều mạng cầu sinh, lại lộ mặt cứu y 1 lần.

Tiểu tử, có vay có trả, ngươi nợ ta, ta mượn ngươi dùng, nhưng an tâm, dù sao cũng là mượn thân, sẽ không hại chết ngươi, bù lại, còn tặng ngươi vài món.

1 bộ cửu long thần quyết, quan đao bộ, sát đao môn, ngươi thích thì cứ lấy mà dùng, nói cho ngươi biết, đao pháp liêm gia gì đó của ngươi, chẳng qua từ sát đao môn mà ra, là năm đó ta dùng 3 chiêu đổi lấy nửa cái màn thầu.

Chỉ có 3 chiêu mà thành được 1 bộ đao pháp truyền thừa, tiểu tử đó đúng là có duyên, không thu làm môn đồ, đáng tiếc.

May mà mấy trăm năm sau, còn có ngươi.

Hắn hít 1 hơi thật sâu, khí khô người nóng, 3 năm, thật ngắn, còn chưa để lại được cho y cái gì, lại vội vã giao phó mọi thứ cho y như thế.

Phiền phức của ngươi còn chưa giúp ngươi giải quyết, lại bắt ngươi gánh lấy phiền phức của ta, nhưng hết cách, âu là số mệnh của ngươi như vậy.

Hôm nay ta mở cho ngươi 1 con đường, nhân loại nguyên khí đại thương, 10 năm, ta tin tưởng, ngươi nhất định làm được.

Hắn nhìn đám người mỗi lúc 1 gần, đao trong tay rung lên, khí tức điều hòa, việc giao cho người, trút đi gánh nặng, tâm đã không còn vướng bận, bây giờ chỉ có, liều mạng giết địch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK