37.
Đỗ khắc thoát hiểm cảnh, nên vui mừng mới phải, nhưng đánh xong 1 trận, sư muội tâm tình không tốt. y nằm im thin thít, không dám động mình, sư muội đến uống trà cũng nghiến răng ken két, nộ hỏa bốc lên, y sẽ như cái chung trà kia, thiêu đến bốc hơi.
Y nhìn ra cửa, ngóng sư nương trở về, sư nương lạnh nhạt vô tình, nhưng trước giờ đánh người đều có lí do, sư muội không cần lí do cũng cắn người, đúng là sư đồ nghịch.
Ngóng sư nương, sư nương trở về, đỗ khắc nụ cười chưa mở, mồm méo xẹo, về còn mang theo 1 người, là ma nữ trịnh nghi.
Trịnh nghi đến còn mang theo phi hành khí cá nhân, nói cá nhân, to bằng cả 1 gian nhà, bên trong đủ loại máy móc công cụ kì dị, mà theo như cô ta nói, vậy mới đủ để chữa trị cho đỗ khắc.
cô ta vác túi lớn túi nhỏ, 1 mình ôm sợi dây cáp to bằng cánh tay, tự mình sắp đặt mọi thứ, thân thể mảnh mai yếu đuối, đào đâu ra sức lực, ma nữ thật tà môn.
Vừa lắp đặt máy móc, ánh mắt cô ta như lửa, hừng hực quét tới quét lui trên người y, như lóc từng thớ thịt, còn y, cá nằm trên thớt. đỗ khắc sợ đến tái mặt, rơi vào ma trảo của cô ta, chẳng tốt lành gì. y dùng ánh mắt cầu cứu tìm kiếm sư nương, sư nương đã mang theo sư muội ra ngoài, sư muội trước khi đi còn cười khẽ thành tiếng, lòng như xát muối.
Tần phỉ theo sư nương ra ngoài, tâm không cam, lòng không nguyện, cả ngày bị dồn nén, thị đã chịu không nổi.
“rốt cuộc là muốn ta làm gì, nơi này vốn không cần đến ta”
“còi câm kia, đưa ta nhìn 1 chút”
Tần phỉ do dự, rõ ràng không muốn, còi kia thị cực ít dùng, vừa nãy là do quá khẩn trương, không ngờ là vì tiểu tử kia mà dùng đến, đồ tốt lộ ra rồi, vương hỏi, thị cuối cùng cắn răng giao ra.
“cũng không chiếm đồ tốt của ngươi”
Thấy tần phỉ nóng lòng, sư nương phì cười. còi trong tay làm bằng thép bạc, sợi thép tinh luyện, quấn bện vào nhau, làm thành 1 cái còi trận, tiếng còi chói tai vô cùng, trên chiến trường vô cùng hiệu quả, là đồ từ thời của tiên vương, chính là từ mấy trăm năm trước.
Vốn có 3 cái nằm trong tay các vương, truyền qua nhiều năm, đến nay chỉ còn có 1, lần cuối cùng nhìn thấy, là của tiền vương, không ngờ mười mấy năm trước loạn lạc, đến cuối cùng, vào tay tần phỉ.
Tại sao tất cả mọi thứ, cuối cùng đều xoay quanh tiểu tử kia, đến cả đồ tưởng như mất đi, cũng tự tìm về. đao cũng thế, còi cũng thế, đến cả người cũng vậy, là ngẫu nhiên, đâu ra ngẫu nhiên nhiều như vậy, lẽ nào, là thiên mệnh hay sao.
“tên thật của ngươi là gì ?”
“sao phải nói cho bà biết ?”
“phải, không cần phải nói”
Sư nương trả còi cho tần phỉ, thị đưa tay giật lấy bỏ vào người, ngẩng đầu lên, sư nương nhìn thị chằm chằm, nhìn đến cả người tần phỉ mướt mồ hôi. thị phát hoảng, tay đã vô thức sờ đến chuôi chủy thủ bên người, cuối cùng, sư nương cụp mắt ngoảnh đầu,
“hội của ngươi, không cần trở về nữa, sau này, ngươi đi theo y”
“họ bán ta cho bà ?”
“đã rời thành rồi”
Tần phỉ chết sững, mấy tên khốn kiếp vô tình vô nghĩa đó. Hội của tần phỉ, là 1 hội sát thủ, gần như tất cả hội viên đều là người dạ thành, hoạt động ở liên minh đã nhiều năm, chính là đâm thuê chém mướn, có tiền là làm, cũng không có phép tắc gì.
Tần phỉ lúc vào hội, còn rất nhỏ, được nhặt về, chẳng nhớ lần đầu giết người là bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ lần đầu khai đao, được 1 bát mì nóng.
Người dạ thành nhận tiền nhận chủ không nhận người, trong hội ai cũng lặng lẽ, chẳng mấy tình thân, nhưng cũng không cạn tình. Đa số nhiệm vụ 1 người làm, nhưng có việc lớn, nhiều người phối hợp, cùng sinh cùng tử đã nhiều năm, trong lòng tần phỉ, đã coi đó là nhà.
Giết người vì tiền, vô tình vô nghĩa. vậy mà, khi nhìn thấy đoạn hình ảnh lan truyền trên mạng truyền thông, hội chủ siết chặt nắm tay, nước mắt nhỏ xuống, không chỉ hội chủ, tất cả mọi người xung quanh đều đứng dậy, không ai nói 1 lời nào, chỉ có tiếng rút đao loạt xoạt, tần phỉ nhìn mà phát hoảng.
Hội chủ dẫn mọi người đến đây, phủ phục trước 1 người, 1 người rất lợi hại, là người mạnh nhất tần phỉ từng gặp. không chỉ người của hội, còn có rất nhiều người khác cùng đến, đêm đó, trong thành binh loạn, đánh nhau với rất nhiều người lạ mặt, chính vì người đó mà đánh. tần phỉ còn nhỏ tuổi, vốn không hiểu chuyện, nhưng đao đã rút ra, cùng nhau đánh trận.
hôm đó, là lần đầu tiên tất cả mọi người trong hội chiến đấu cùng nhau, tần phỉ ngoài nóng trong nóng, thấy người trong hội ngã xuống, thị cũng đau lòng, hội chủ chiến tử, hốc mắt ửng đỏ, máu nóng chảy trong lòng, bao năm cùng nhau, vậy mà cuối cùng, vất bỏ mình.
Thấy mặt tần phỉ lúc trắng lúc đen, sư nương nghĩ 1 chút cũng hiểu ra chuyện gì, thiếu nữ đầy nhiệt huyết, chính là cả nghĩ quá nhiều, thở dài,
“họ nghĩ như vậy là tốt cho ngươi, ngươi nói xem, thời loạn, họ còn không lo nổi thân mình, ngươi theo đỗ khắc, con người y, chẳng có cái gì tốt, nhưng chính là 1 tiểu cường nhân, theo y, còn mấy phần cơ hội”
“tại sao ta phải nghe theo, bảo gì làm nấy, ngay từ lần đầu gặp, ta đã không ưa bà, bà không phải vương của ta”
“bởi vì ta cái gì cũng biết ?”
Sư nương cười lớn, tần phỉ nhìn mà nộ hỏa, nữ nhân thật tự phụ, nhưng mà không sai, tần phỉ tìm không ra lí do để bắt bẻ, cuối cùng phát cáu,
“bà biết tại sao ta nhìn bà không vừa mắt, con người bà, thật giả lẫn lộn, 10 câu nói ra, đến 9 câu là giả, gạt người gạt mình”
“nhưng sẽ có 1 câu thật lòng”
“bà gạt y, định gạt y cả đời ?”
“cả đời không được sao ?”
“y tuy cả tin, nhưng không ngu ngốc, chính là gạt không nổi, y sớm muộn cũng nhìn thấu bà”
Sư nương tròn mắt ngạc nhiên, lại nhìn tần phỉ thêm 1 lúc, cuối cùng tặc lưỡi, thiếu nữ a thiếu nữ, đệ tử ngươi giỏi lắm, gặp nhau chưa đến 1 ngày.
“ngươi nhìn nhận y rồi ?”, sư nương gật gù, “ngươi đi theo y, ta cũng an lòng”.
“đừng có nói nhảm, người mà y thật sự . . .”
Tần phỉ nói đến đây thì nghẹn họng, uất hận mà nuốt tức vào người, cảm giác bị người nhìn thấu, thấu tận tâm can, thật khó chịu.
Sư nương nhìn tần phỉ cúi đầu, dáng vẻ yêu diễm, quả thật rất giống ai đó, thật phiền lòng,
“ngươi còn nhỏ tuổi, theo y, học ít học nhiều.
Y không đơn giản, ngươi nói không sai, ngươi không hiểu y, càng không hiểu ta. ta gạt y, y vốn đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu, là y muốn tin hay không mà thôi”.
Sư nương xoay người bước đi, bỏ lại tần phỉ đầu óc mông lung, cái gì mà hiểu với không hiểu, nữ nhân nham hiểm, nói nhăng nói cuội, chính là muốn gạt người.
Thị siết chặt còi trong ngực áo, thị cũng giống như bao người dạ thành khác, có tên thật, nhưng đâu quan trọng, còi này là danh phận của tần phỉ, trước giờ, chỉ có thể bám víu vào nó, chỉ có thể tin cậy chính mình,
“tiểu tử thối, ta sẽ không nhận ngươi là vương, không bao giờ”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK