• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

59.

kiếm hóa tam thanh, tam thanh cảnh.

Mặc lão gầm lên, tốc độ tăng vọt, 1 bước đạp 3, chỉ chớp mắt, lưỡi kiếm đỏ rực đã đến trước mặt hắn.

Kiếm pháp mạc gia, vừa hung vừa hiểm, tốc chiêu nhanh, pháp chiêu hóa, chỉ thấy mạc lão như 1 hóa 3, ngỡ là ảo ảnh, nhưng tất cả đều tỏa sát khí hừng hực như nhau, lưỡi gươm bén nhọn, 3 thân người chia làm 3 góc, kiếm chiêu ào ạt.

Kiếm trận, mạc gia.

Mạc lão tung chiêu, chiêu đầu tiên đã là sát chiêu mạnh nhất, kiếm cảnh vây lấy kẻ địch, người dùng kiếm đặt thân mình vào hiểm địa, tạo cơ hội cho đồng bạn lao lên.

Mấy chục cao thủ nhìn thấy mà nể phục, người từng này tuổi, xuất chiêu ngay từ đầu đã không giữ lại gì, bọn họ dồn lực toàn thân xuất động, từng này người vây công, chiêu chiêu đều xuất, theo kiếm trận mạc lão dẫn mà vào, tứ phương tám hướng, khóa chặt góc chết của hắn.

Tất cả đều tận lực mà đánh, đòn tung ra đều là chiêu số mạnh nhất của bản thân, bởi vì cũng như mạc lão, bọn họ đều biết, tần trạch là cái dạng gì, cũng không dám nghĩ là lấy được mạng hắn, chỉ mong,

Đánh trúng được hắn 1 lần.

Hắn nhìn kiếm cảnh, né cũng không né, toàn thân bất động, để hư cảnh nuốt chửng mình, mắt nhắm lại, cảm khái thở dài.

Nữ nhân kiếm, tóc nhung huyền, áo thanh sơ, trâm bạch ngọc.

Họ mạc, tên phùng.

16 tuổi nhất kiếm thiên tài, nhị thập niên, đương quang kiếm chủ.

Thân nữ lưu, vừa tài vừa sắc, nhất trận thành danh, khuấy đảo kinh thành.

Năm đó nàng ta xuất kiếm trận, hư hư thực thực, kiếm chiêu là giả, kiếm khí là thực, 1 kiếm hóa trăm, trăm chiêu hóa vạn, quả thực là làm hắn khốn đốn 1 phen, dù cuối cùng phá được kiếm trận, cũng trầy da tróc vẩy.

Trong lòng ẩn ức, có chút bực mình, hắn mở mắt ra, lẩm bẩm thở dài,

“cái này cũng gọi là kiếm trận, nực cười”

Hắn tránh cũng lười tránh, để kiếm chiêu lướt qua mình, kiếm khí tung hoành, chém lên thân thể, phòng hộ không bật, cơ bản, lồng năng lượng đấu y gì đó, đấu pháp của thời đại này, hắn bỏ công tìm hiểu, cũng chỉ là ngoại vật phòng thân, cũng lười dùng.

Ma cang hộ thân, ngự trận, trường binh.

Hộ thân cang khí, công kích năng lượng đánh lên người hắn, còn chẳng để lại 1 vệt trầy, không phá nổi cang khí quanh thân, mạc lão nhìn mà lòng trầm xuống, tất cả đều xuất ra toàn lực, còn không phá nổi phòng hộ của hắn, biết là tần trạch rất mạnh, nhưng đến mức độ này, lực bất tòng tâm.

Những gì nhân loại biết về hắn, quá ít, dù sao cũng là chuyện của mấy trăm năm trước, đã từ rất lâu rồi, trở thành thần sử.

Ghi chép đã ít, sổ sách không còn, chỉ là vài dòng nguệch ngoạc của người xưa, nhắc nhở con cháu rằng, năm đó đã từng có 1 sát thần như vậy.

Sát thần năm đó dù lợi hại đến mấy, cũng đã không còn, nhưng nhân loại qua mỗi một đời, đều truyền khẩu quyết của cha ông, huyết thù năm đó, khắc vào xương tủy.

Thật không ngờ, hắn vậy mà cuối cùng sống lại, nói đúng hơn, mượn xác hoàn hồn.
Đánh được 1 lúc, vả chăng, chỉ có bọn họ đánh, còn hắn, chỉ thủ không công, ai cũng tung đòn gần như thoát lực, toàn thân hư nhược, công kích đã bắt đầu chậm lại. hắn nhìn họ thân hình lảo đảo, năng lượng toàn thân nhạt dần, lắc đao trong tay, cũng đến lúc rồi.

Trận thế đổi từ thủ sang công, hắn 1 khắc kia còn ở trước mặt bọn họ kiên trì chống đỡ, vừa chớp đã thân ảnh vô tung, gần như biến mất.

Phục ma trận, phá trận, toàn binh.

Hắn công phá kiếm trận, đòn tấn công vô cùng bài bản, chuẩn mực đến nổi mạc lão lạnh lòng, cứ như kẻ khai trận không phải là lão, mà là hắn vậy.

Cương mãnh mà chính xác, chiêu số dùng không thừa không thiếu, không cậy mạnh mà phá trận vô mưu, đòn đánh ra đều là chỗ hiểm, kiếm trận hoàn hảo vô bì, trong nháy máy mắt lộ đầy sơ hở, hắn 1 chút cũng không nương tay, cao thủ chỉ 1 đao là tận, đừng nói cao thủ, đến thực lực thần giả, còn không có ai đỡ nổi 1 đao thứ 2.

Đến cơ hội tự bạo còn không có, tần trạch ra tay, chính là thảm sát.

Bọn họ đánh thì lâu, đến lượt hắn, chỉ qua vài phút, trên chiến trường chỉ còn 2 người, mạc lão là người cuối cùng của bát gia còn trụ lại, mà đúng ra, là hắn để lão sống đến cuối cùng.

“còn chưa hạ thủ, ta không đáng để ngươi xuống tay ?”

Hắn nhìn lão, thần quang ảm đạm, chỉ có đôi mắt, u uất xung huyết đỏ, người đã bại, đấu chí vẫn còn, có chút nể phục, nghiêng đầu,

“lời hứa năm xưa, nhân loại các ngươi từng hứa, còn nhớ không ?”

Huyết thệ năm xưa, có ai còn nhớ, 800 năm, đã rất lâu rồi, hắn nhìn lão, thấy nỗi sợ hãi hiện trong đáy mắt, bất lực, phần nhiều là giận dữ, lão giận đến toàn thân run rẩy, khóe miệng cong lên, hắn cười khùng khục,

“hóa ra là thế, nhân loại, vẫn là cái nhân loại đấy thôi, . . .”

Hắn từ từ giơ đao lên, mũi đao chỉ thiên, cả thân thể như đao rời vỏ, hắc khí tỏa ra, bao trùm cả 1 vùng biển lớn, trời mây nổi gió, sấm vang chớp giật.

Cửu long quyết, cửu long nhất mạch.

Nếu hôm nay các ngươi diệt không nổi ta, vậy thì,

“đánh về cố thổ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK