• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

62.

Nguyễn phương đầu váng mắt hoa, lồm cồm bò dậy từ đống đổ nát của 1 con tàu, là hạm tàu hậu cần của quân đoàn. Hạm tàu hư hỏng nặng nề, nói ra, chỉ còn là 1 đống sắt vụn không hơn, lắc đầu lè lưỡi.

Toàn quân bị đánh cho tan tác, giữ được mạng đã còn may, ả cả người thương tích, 1 đòn liều mạng, nhớ lại còn thấy hãi, nguyễn phương loay hoay sờ trên sờ dưới, tuy cả người bầm dập, cũng may không thiếu mất cái gì, xương cốt chân tay đủ cả, thở phào 1 hơi.

Chuyện bản thân gác qua 1 bên, có vấn đề khác còn đáng lo hơn, ả thẩn thờ moi thỏi quân thực ra nhai rào rạo, liếm bờ môi khô khốc,

“làm cái gì bây giờ ?”

Cả đội bị diệt, đội trưởng không còn, liên lạc bị cắt, giờ bản thân ở nơi nào còn không rõ, xung quanh chỉ là rừng cháy đồi nát, xác tàu xác người la liệt, nhìn mà muốn khóc.
“nhiệm vụ, phải rồi, mà phân công nhiệm vụ của mình, là cái gì ấy nhỉ ?”

Mắt ả vừa sáng lên được 1 chút, lồng ngực chưa kịp hít vào đã xẹp xuống, nhiệm vụ của ả thì có, nhưng có 1 mình phải làm sao, 1 mình ả đột phá trận địa địch, châu chấu đá xe, khác nào tự sát.

Hay là hàng quân, nghe nói đế quốc giàu, đối tù binh không tệ, bản thân ả là lính quèn, cũng moi không được cái gì đáng giá, mặt mũi ? phi, mạng nhỏ quan trọng hơn.

ả xuất thân là lính đánh thuê, lòng trung không có, danh đo bằng tiền, liên minh cũng được, đế quốc cũng xong, dù sao đi lính cho liên minh cũng là bất đắc dĩ, kinh qua vài trận, may mắn sống sót được đến giờ, nhưng lần này là hung hiểm nhất, liệu bản thân còn may được đến đâu.

Nghĩ tới nghĩ lui, đắn đo 1 lúc, đến khi biện đủ lí do bán nhục cầu vinh, ả cắn môi, xóa dữ liệu chiến đấu trên đấu y, sau đó tìm 1 cái xác quân đế quốc gần đó, tráo đồ.

“mạng nhỏ quan trọng, còn sống mới tốt, chết là hết rồi”

ả vừa làm vừa lầm bà lầm bầm, cứ như làm vậy sẽ cảm thấy bớt áy náy 1 chút, tay thì thoăn thoắt tráo đồ, quân bị đế quốc rất đặc biệt, không dễ cứ vậy mà mặc lên người, nhưng ả đánh thuê đã quen, cũng không phải lần đầu, tiện tay quen việc mà thôi.

Hơi chật 1 chút, nhưng cơ thể nữ nhân mềm, ả lại trải qua huấn luyện khắc khổ, nắn gót bẻ xương 1 lúc, đã vừa như in, miệng tươi như hoa, khoác súng lên người, tuy không biết chính xác bản thân ở đâu, nhưng kinh qua thực chiến, nơi này hẳn là chiến địa đế quốc, sân sau chiến trường, hiển nhiên, quân đế quốc ở đây đông hơn quân mình, tráo đồ là đúng miễn bàn.

“nguyễn phương, cô ở đâu, đứng yên, định vị, được rồi, ở yên đó, tôi đến”

Tiếng điện đàm khiến ả giật bắn, trợn mắt nhìn cái máy liên lạc trên tay, thế nào ả lại quên mất nó, đáng lẽ ra nó là thứ phải loại bỏ đầu tiên, chỉ vì nghĩ đang trên đất địch, chủ quan quên mất.
Đầu đen 1 cục, tiếng vừa rồi là của đội trưởng, thế nào mà anh ta chưa chết, sao sống dai quá vậy, lại còn tìm được đến đây, ả nghiến răng kèn kẹt, súng trường trên vai tháo xuống,

“đội trưởng, anh đừng trách tôi, có trách, trách anh bạc mệnh”

Lòng lang dạ sói, bạc nghĩa vô tình, ả rắp tâm tạo nghiệt, chỉ cần bắn anh ta 1 phát, đường công danh rộng mở, ả cười hắc hắc, tai nghe tiếng động, mũi súng chĩa thẳng, ngón tay miết vào gờ súng, chực chờ khai hỏa.

Kế hoạch chu toàn, chỉ tiếc, tính sai 1 nước, người đến, không chỉ mình đội trưởng.

“cô . . . sao lại ăn mặc thế này ?”

“đội trưởng, cô ta . . .”

“này đây là người của ngươi ?”

1 đám người đến, có người cùng đội, có người không, nhưng phải đến hơn 20 người, mồm 5 miệng 10, tất cả nhìn ả mà kinh ngạc, đã bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán. ả cắn răng, mặt đỏ như máu, quả thật là muốn tìm cái hang thỏ mà chui vào, đến muốn mở miệng thanh minh, lại nhớ đến cái chất giọng lạc quẻ của mình, càng nghĩ càng rối.

Cuối cùng xấu hổ chuyển thành oán hận, ả đến chết cái nết không đổi, trợn mắt nhìn tay đội trưởng mà phẫn nộ, anh ta rốt cuộc là muốn ám ả đến khi nào, dẫn 1 đám người đến đây, muốn chặn ả công danh phát tài phỏng ? nếu đã vậy, tay ả đã lần đến chốt đạn đeo hông, hôm nay ả đại khai sát giới, ai cản đều đáng chết.

“tất cả im hết cho ta, đây là đất địch, to nhỏ cái gì, cô ta có quân vụ trên người, đích thân ta giao phó, không đến lượt các ngươi dò xét”

Đội trưởng nộ quát, lời nói ra là quân lệnh, tất cả cúi đầu chắp tay, người lo việc của mình, bọn họ là tản binh, nơi này cấp bậc của anh ta cao nhất, cũng không dám trái lời.

“đội trưởng, tôi . . .”

“cô, thật là . . . trinh sát 1 vòng đi, nhanh”

Anh ta nhìn ả thở dài mà lắc đầu, quay người bỏ đi, ả nhìn theo mà mắt rơm rớm, đội trưởng quả thật là đội trưởng a, lòng dạ ngay thẳng, bản thân mình lấy oán báo ân, đúng là lòng dạ xấu xa, ả dạ 1 tiếng, xách súng lướt đi, lấy công chuộc tội.

Tìm đến 1 vùng đất trũng, tán cây thấp, ả nằm rạp xuống, tay chống lên đất,

Long ngâm – địa dẫn

Năng lượng quán vào thân, dẫn vào bộ thủ, truyền xuống đất, địa mạch trong vòng trăm mét đều nắm trong tay, không như những người khác dùng quân bị, ả cơ bản là không dùng cái gì, đội trưởng biết ả có ngón nghề riêng, mới cho ả đi trinh sát, tuy phạm vi của ả không lớn, nhưng rất đáng tin cậy, trừ khi gặp cao thủ, còn cơ bản sẽ không ai phát hiện ra ả.

Nơi này người sống chỉ còn bọn họ, ả dợm xoay người, đắn đo 1 lúc, cẩn thận không thừa, ả tháo găng cắt tay, máu tươi chảy xuống, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, ả rải máu của mình xuống, mặt trắng bệch, đau đến mím môi.

Xong việc quay về, tốn không ít máu, về đến nơi, địa đồ đang lập, đội trưởng nhìn ả, gật đầu, ả xấu hổ cúi thấp, khuôn mặt trắng bệch lại đỏ lên, lặng lẽ đi về 1 góc, ôm súng ngồi xuống.

Mọi người dựa vào tin tức của ả mà bàn luận, kế hoạch đưa ra, lòng người không phục, cuối cùng đội trưởng 1 tay đập xuống, tay kia lấy ra cái huy hiệu bằng thép bạc, toàn trường lạnh ngắt, vậy là bàn xong. ả ngoái cổ nhìn, cái huy hiệu vừa dị vừa xấu, nhìn chẳng ra cái gì, huy hiệu phóng lớn trong mắt, ả giật mình, đội trưởng đã đứng ngay trước mặt, khuôn mặt anh tuấn, lại rắn rỏi vô cùng,

“cô vất vả rồi, nghỉ 1 lát đi, 2 giờ nữa hành quân”

Đội trưởng nói xong thì nằm luôn xuống bên cạnh, ả giật mình, theo bản năng giật tránh, đến khi định thần, anh ta đã ngủ mất, hơi thở đều đều. người nói ngủ là ngủ ngay được, ả lăn qua 1 góc, không giống đội trưởng, ả trằn trọc không ngủ nổi, ép mình nhắm mắt, hôm nay đã quá mệt mỏi, ả cần khôi phục, 2 h, đội trưởng vốn đã ưu ái cho ả, tuyệt đối không được phí.

Đang mơ mộng đẹp, vết cắt trên tay ả nhói lên, giật mình tỉnh giấc, trống ngực dồn dập, mồ hôi nhỏ xuống, ả gào lên,

“địch tập”

Lời vừa ra, cùng lúc là tiếng súng nổ dồn dập, trinh sát 4 cánh đều nổ súng, ả chồm người kéo chốt súng, tứ phía thụ địch, là đột kích.

“tiểu phương, tình hình”

Đội trưởng đã dậy từ lúc nào, gần như là cùng lúc ả gào lên, khí giới sẵn sàng, chỉ huy trận địa, tay anh giơ lên nắm lại, mọi người tản ra, vũ khí hờm sẵn, chỉ là tản binh, cũng là tay lão luyện.

Mọi người đều biết việc của mình, chậm 1 giây trả bằng mạng sống, giờ đến lượt của ả.
Mắt ả nhắm lại, sau đó mở ra, đồng tử co rút thành chấm nhỏ, tầm nhìn của ả trải ra, tay chạm xuống đất, thân thể ả hòa cùng đại địa, tình thế nghặt nghèo, ả sợ đến tái xanh,

“số lượng rất nhiều, là 1 bầy hắc lang”

Địch đông ta ít, thế đến quá nhanh, nơi này là chiến trường, sao lại có hoang thú, còn nhiều như vậy, bầy hắc lang này rõ ràng không bình thường, nhưng không bình thường ở đâu, không phải 1, 2 từ mà nói rõ, ả lắc đầu, dù sao rất nhanh sẽ chạm trán, mọi người sẽ rõ cả thôi.

“lập vành đai, sẵn sàng đánh chặn”

Đội trưởng ra lệnh, tức khắc vành đai đã lập, mấy chục tay súng quây thành vòng tròn, lá chắn dựng lên, trong đội ngũ còn có 2 đại liên và tiểu pháo, tất cả chưa đến 10 giây. ả cũng lao lên, tuy hỏa lục của ả không tính là quá mạnh, có còn hơn không, thân vừa trườn ra, đội trưởng đã túm lấy ả kéo lại, nhét ra sau lưng mình, ả ngạc nhiên, nhìn tấm lưng lớn của anh ta, miệng còn chưa kịp ngoác ra, tiếng súng đinh tai đã át xuống.

Kẻ địch cuối cùng xuất hiện, ả ngoái đầu nhìn ra, giờ mới thấy rõ điểm bất thường, toàn bộ bầy hắc lang lên đến mấy trăm con, đôi mắt đỏ ngầu, trên người lại có hắc khí không ngừng tỏa ra, miệng chảy nước dãi, hung tính điên cuồng, nhìn mà hoảng sợ.

2 khẩu đại liên xả không tiếc đạn, cùng lúc là mấy chục tay súng cùng khai hỏa, lưới đạn đan kín, họ bắn bọc lót cho nhau, yểm trợ cho đại liên quét đạn, lưới đạn đẩy lùi, chính là trợ chiến cho tiểu pháo đánh chặn, bầy hắc lang ngả xuống từng lớp trước họng súng của họ, dù cho tốc độ chúng cực nhanh, lại liên tục đổi hướng lao vào, nhưng đã không thể vượt qua làn đạn.

Đây là sự khác biệt giữa lính đánh thuê và quân đội, nguyễn phương là vốn binh nghiệp đánh thuê, rất rõ.

1 đội đánh thuê vì tiền, thường lấy người đông làm trận, nhưng thân ai nấy lo, bình thường thì không sao, nhưng khi có chuyện, tình thế hỗn loạn, rất dễ toàn đội bị diệt, người không tin người, gần mặt lạnh lòng.

Nhưng quân đội thì khác, như cái đội ô hợp lần này của ả, tuy là binh lực phân tán, đều là tinh binh, kẻ trước thay đạn, người sau bước lên, người xen kẽ người, kề vai chiến đấu, tên còn chưa rõ, quân bậc chưa phân, lại dễ dàng tin tưởng, giao phó tấm lưng mình cho người khác.

Binh lực thiện chiến, hơn nữa, nguyễn phương quay đầu, nhìn tấm lưng to lớn của đội trưởng, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, lại đỏ bừng vì hiệu lệnh không ngừng, thật may, ở đây còn có người này.

“đội trưởng, đám thú lớn hơn còn chưa xuất hiện”

Lần gần nhất là tham gia 1 đoàn săn, đoàn săn mấy chục người, tuy đều là hảo thủ, nhưng lần đó đoàn săn của ả đã không may, chạm trán 1 con hoang thú 9 cấp, kết quả toàn đội bị quét sạch, cuối cùng may có 1 thiếu niên có thực lực, đã dẫn dụ hoang thú đi mất, ả mới giữ nổi cái mạng của mình, nhưng lần đó để lại ám ma trong lòng, đã không thể nào quên được.

Đám hoang thú này chắc chắn có 1 con lang vương, lang vương thân thể to lớn, lại tinh khôn giảo hoạt, cấp độ không thấp, tuy đến giờ nó chưa xuất hiện, nhưng cẩn thận không thừa.

ả vừa lên tiếng cảnh báo, trong đám hoang thú đột nhiên có vật to lớn lao vụt lên, từ trên không trung nó lộn người rồi đâm thẳng xuống, chính là giữa đội hình của họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK