- Hội nghị dưới không khí như vậy, ta không muốn tham dự lần nữa.
Khấu Lâm Tai dùng hai tay gối đầu nói.
Đây là trong phòng họp số 4, hội nghị khẩn cấp đã kết thúc, mọi người đã rời khỏi, chỉ còn lại hai người Krause và Khấu Lâm Tai vẫn ngồi yên trên ghế.
- Tổn thất lần này thực sự quá lớn.
Krause nói tiếp:
- Cho dù là lãnh thổ các châu bị mất trên quy mô lớn, chiến tuyến liên tiếp bại lui, vấn đề cũng không nghiêm trọng như bây giờ.
Hắn cầm bình thủy lên, rót cho mình một ly trà:
- Cũng khó trách nguyên soái Smith lại khẩn trương như vậy.
- Ài... thảo luận cả buổi cũng chẳng có kết quả gì.
Khấu Lâm Tai nói:
- Đám lão già kia cũng hoài nghi là do Blood Owl làm. Ngài thì một mực phủ nhận, lại không nói ra nguyên do. Nếu không phải ngài có thân phận hoàng tử, lời nói của bọn họ đã không khách sáo như vậy rồi.
- Bọn họ chỉ muốn nhanh chóng đưa ra một kết luận. Đối với những người đó, mục đích của hội nghị không phải là để giải quyết vấn đề thực tế, mà là hoàn thành công việc. Cho nên nếu không nhận được kết luận chuẩn xác, bọn họ sẽ phát điên.
Krause trả lời:
- Hừ... may mà Smith còn xem như tỉnh táo, không hùa theo số đông gật bừa với quan điểm của đám người gọi là “tướng quân” kia.
- Nói thật, rốt cuộc là ngài căn cứ vào đâu?
Khấu Lâm Tai hỏi.
- Ta không có căn cứ, nếu có thì ta đã thuyết phục những lão già kia rồi, hội nghị cũng không đến mức vô trách nhiệm như vậy.
Krause nói:
- Chỉ là ta cảm thấy tin tức do bộ chỉ huy Barnaul cung cấp đáng để cân nhắc. Blood Owl đúng là có năng lực giết chết ba Thiên Vệ, nhưng ta không nghĩ ra mục đích của hành động này là gì. Hơn nữa... dụ đối phương đến khu vực không người rồi mới ra tay, đó cũng không phải là phong cách của Blood Owl.
- Ài... không cần biết là ai giết, tại sao giết, kế tiếp chúng ta phải khổ rồi.
Khấu Lâm Tai uống một ngụm giấm trong hồ lô, dứt khoát gác chân lên bàn hội nghị:
- Ta làm tổng tham mưu tác chiến ở quận Song Ưng, hiện giờ xem như đứng ở đầu sóng rồi.
Hắn bẻ ngón tay, tính toán đủ loại vấn đề sắp phải đối mặt:
- Đầu tiên phải phong tỏa tin tức, tránh để Giới Luật Thép bên kia rục rịch. Tuy nói hôm nay bọn chúng đã là cá trong chậu, có mấy tướng lĩnh còn úp mở bàn điều kiện sau khi đầu hàng với ta, nhưng dù sao bọn chúng vẫn chưa đầu hàng. Giấy chắc chắn không gói được lửa, chúng ta không nói ra tin tức giống như vụ nổ này, không chừng bên giết người cũng sẽ nói. Cho dù đối phương không nói, công tác bảo mật cuối cùng sẽ có sơ hở. Vừa rồi đám lão già tới dự họp kia, ta thấy không một ai đáng tin, đoán rằng không tới một tuần các tổ chức phản kháng sẽ nghe được tin tức khiến cho “lòng người phấn chấn” này.
- Tiếp theo ta còn phải an bài chiến lược mới. Lẽ ra dù ta có bảo Thiên Vệ rút lui, chỉ dựa vào quân đội cũng có thể kết thúc chiến dịch này. Giới Luật Thép đã ngày càng suy thoái, sĩ khí điêu linh, đại đoàn trưởng chết, lại bị vây trong trời băng đất tuyết. Nhưng bây giờ sĩ khí hai bên rất có thể sẽ thay đổi vì cái chết của ba Thiên Vệ. Một khi ý chí cầu sinh của đám người kia được thắp lên, ba đội quân đồng thời phá vòng vây từ các hướng khác nhau, kế sách chia ra bao vây của ta sẽ từ khéo biến thành vụng.
- Còn nữa, cá nhân hoặc tổ chức giết chết Thiên Vệ kia, bây giờ chắc vẫn còn ở lại quận Song Ưng. Nếu như hắn tiếp tục giết chóc, chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải đưa Lãnh Chúa qua đó? Vậy lại thành mạo hiểm an nguy của Thiên Đô rồi.
- Ai da... thật là sầu chết ta rồi...
Hắn nói xong lại uống một ngụm giấm chua.
- Yên tâm đi, ngươi cũng không sầu được mấy ngày đâu.
Krause nói:
- Mười ngày sau ta sẽ bảo phụ vương hạ chiếu truyền ngôi, lập tức đăng cơ.
- Đột ngột như vậy?
Khấu Lâm Tai lại ngồi thẳng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
- Nếu định ngày từ sớm sẽ bị đám anh trai của ta thừa cơ lợi dụng, càng đến gần ngày thì bọn họ sẽ càng điên cuồng.
Krause nói:
- Cho nên ta muốn sự tình phát sinh đột ngột một chút, khống chế cục diện trước khi những kẻ chậm chạp kia phản ứng lại.
Khấu Lâm Tai suy nghĩ một chút, không biết cố ý hay vô ý hạ thấp giọng hỏi:
- Chuyện này... điện hạ còn nói với ai nữa?
- Đến giờ chỉ có ngươi.
Krause trả lời:
- Ta nói cho ngươi biết đầu tiên, là để ngươi giúp ta làm một chuyện.
- “Không sầu được mấy ngày” là ý này sao...
Khấu Lâm Tai nói tiếp.
- Ngươi dẫn theo Khương Quân rời khỏi đây, đi quận Táo Gia.
Krause nói:
- Lý do ta đã nghĩ xong rồi, Khương Quân cũng từng là người bị hại bởi thuốc cương thi hỗn hợp. Vì để trợ giúp công việc điều tra của Time Servant, đồng thời tìm ra phương pháp khiến cô ấy khôi phục giọng nói, cần phải đi EAS một chuyến.
Hắn dừng một chút rồi nói:
- Cô ấy cũng là vương tộc, cho nên ngươi hãy làm hộ vệ đưa cô ấy đi. Sau khi đến đó hãy nói với Time Servant, bảo hắn đừng tới Thiên Đô...
Hắn do dự một giây:
- Không có mệnh lệnh của ta, tất cả người ở đó đều không được tới Thiên Đô, ngươi hãy canh giữ đảm bảo điều này.
- Điện hạ... ngài muốn làm gì?
Khấu Lâm Tai nghiêm mặt nói:
- Là vì mười sáu chữ kia sao?
- Không sai, mặc dù hiện trường không để lại bất kỳ chứng cứ nào để truy xét hung thủ, nhưng tin tức đó... rõ ràng là bút tích của Thiên Nhất.
Krause nói:
- Người chưa chắc là do hắn giết, nhưng tin tức nhất định là do hắn lưu lại.
- Mây đen che thành, cỏ cây là binh, bỏ cũ lập mới, xu thế tất yếu.
Khấu Lâm Tai nói:
- Ta cũng hiểu câu này, hắn đang ám chỉ có người sẽ đến tấn công Thiên Đô, hơn nữa sẽ thành công.
Hắn lớn tiếng nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, dự báo này tuyệt đối sẽ không xảy ra. Chỉ cần Lãnh Chúa ở đây, chỉ cần biện pháp phòng ngự của Thiên Đô vận hành một cách bình thường, không ai có thể phá được tòa thành này.
- Mây đen che thành là một chữ “Mặc”.
Krause uống một ngụm trà, nói rủ rỉ:
- Cỏ cây là binh, tối nghĩa hơn câu thứ nhất. Cỏ cây đương nhiên không phải là binh, cho nên câu này ẩn giấu một chữ “Phi” (không).
- Hắn đang chơi đố chữ với ngài?
Khấu Lâm Tai nói.
Krause thở dài:
- Hai câu sau càng khó hơn, chỉ để lại ý, nét chữ cũng không có gợi ý nào. Đổi cũ lập mới là “Định”, xu thế tất yếu là “Luật”.
- Mặc phi định luật? (định luật Murphy, “nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra”)
Khấu Lâm Tai nói:
- Vừa là thơ vừa là câu đố chữ, đáp án lại là một danh từ phiên âm từ tiếng Anh?
- Đúng, đây mới là Thiên Nhất, hắn thích chơi trò như vậy, tiếng Trung, tiếng Anh, số Ả Rập hỗn hợp đều không là gì cả. Trước kia trong một vụ án hắn còn để lại cho cảnh sát địa phương một chuỗi mã Morse, sau khi giải mã là một dãy số nhìn như không có ý nghĩa. Cuối cùng mới được phát hiện, dãy số kia thật ra là một loại giai điệu nhạc giản phổ, mở đầu là 553653, hát ra là Nya Nya Nya Nya Nya Nya. Đúng là chế giễu công khai, không phải sao?
- Được rồi, định luật Murphy, hắn đang chế giễu suy nghĩ giống như ta vừa rồi. Hắn muốn nói cho chúng ta biết, tình huống xấu nhất cuối cùng vẫn sẽ xảy ra?
- Đúng.
- Mà ngài định một mình ở lại đối diện?
- Ta có thể cảm giác được, tước gia.
Krause nói:
- Suy nghĩ của hắn và ta đều như nhau, đến cuối cùng chúng ta đều sẽ cô độc... đây là ván cờ sau cùng chỉ thuộc về ta và hắn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
17 Tháng năm, 2019 23:50
hị vọng lại đừng làm dc 100 chương rồi nghỉ tiếp
06 Tháng năm, 2019 23:35
Dịch trở lại thì drop recvt :v
BÌNH LUẬN FACEBOOK