Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Điền Khôn ngạc nhiên lẫn nghi ngờ nhìn Hướng Nhật trước mặt đang đi đến, hắn đúng là nghe thủ hạ nói qua trình độ lợi hại của người thanh niên thoạt nhìn không có gì uy hiếp ở trước mắt này, lại đã từng thấy tình trạng bi thảm của đám thủ hạ, biết người thanh niên trước mặt này không dễ đối phó. Trên thực tế, lần này hắn đến, cũng không có ý muốn động thủ, bằng không cũng sẽ không mang theo ít người như thế. Đã điều tra qua người xa lạ Hướng Nhật đột nhiên ở đâu xuất hiện, biết tầm quan trọng của Hướng Nhật đối với hai người Du, Trương, cho nên đã sớm chắc chắn bọn họ sẽ không giao ra người. Mục đích thật sự của hắn, chỉ muốn tìm một cái cớ để hai bang phái gây chiến, miễn cho người khác "lời ong tiếng ve" nói hắn. Bởi vì quy củ của phố người Hoa rất nhiều, một điểm đặc biệt quan trọng đó là con dân Trung Hoa không được tàn sát lẫn nhau, bằng không sẽ bị toàn bộ thế lực ở trong phố người Hoa cùng công kích. Nhưng có lý do "hợp lý" sẽ không giống như vậy, Điền Khôn hắn là vì thay thủ hạ đòi lại "công đạo", người khác không có quyền can thiệp.


Nhưng mà ngoài ý liệu chính là, "người khởi xướng" sự kiện lại tự mình đi ra, còn nói nguyện ý đi cùng hắn.

Điền Khôn có chút phản ứng không kịp, tuy nhiên ý nghĩ vừa xoay chuyển, đây hình như cũng không phải một chuyện xấu.

Đối phương sở dĩ nguyện ý đi cùng mình, khẳng định là hắn ỷ vào có thực lực dũng mãnh, cho rằng bản thân không làm gì được hắn, tuy nhiên cho dù bản thân có lợi hay có hại như thế nào, chỉ cần tới địa bàn của mình rồi, có rất nhiều cách có thể khắc chế hắn.

Phải biết rằng, hiện tại là thời đại của vũ khí nóng hoành hành, cũng không phải là thời cổ đại xài thứ vũ khí lạnh cầm đao cầm kiếm.

Võ công cao tới đâu, chỉ cần một viên đạn sẽ giải quyết hết.

Về phần mượn cớ cùng "Võ Lâm Hội" sống mái với nhau, bất cứ lúc nào đều có khả năng, nhất thời không cần vội vã, con mắt Điền Khôn càng ngày càng phát sáng, tuy rằng còn không rõ ràng lắm quan hệ của người thanh niên trước mắt với hai người Du, Trương, nhưng nhìn thực lực của hắn đã biết khẳng định sẽ không là tiểu nhân vật gì, giải quyết được hắn, không khác chặt đứt một cái cánh tay của hai người Du, Trương, hắn cớ sao mà lại không làm chứ? Vừa nghĩ như thế Điền Khôn cũng bỏ ngoài tai câu Hướng Nhật nói lúc trước "Ngoài ý muốn rất nhanh sẽ sẽ phát sinh", chuyển hướng sang hai người Du, Trương bên cạnh nói:
- Du lão bản, Trương lão bản, các ngươi đều thấy rồi đó, cũng không phải ta ép buộc dẫn người đi mà là bản thân vị tiểu huynh đệ này nguyện ý đi theo chúng ta.

- Hướng huynh đệ!
Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch không kiềm chế được cùng hô to, Điền Khôn là ai, bọn họ đều rõ ràng hơn ai hết, người rơi vào trong tay hắn hầu như không có một người còn hoàn chỉnh.

Trong lòng bọn họ nghĩ đến, Hướng Nhật muốn hi sinh bản thân nhằm bảo toàn bọn họ, trước không nói có phần tình nghĩa này, bọn họ không muốn trơ mắt nhìn Hướng Nhật rơi vào miệng hổ, nói đơn giản Hướng Nhật chính là em họ của Hướng lão đại, chỉ điểm ấy thôi bọn họ sẽ không có thể thờ ơ.

- Yên tâm đi. Điền lão bản thật tâm mời ta đi làm khách, sẽ không có chuyện gì.
Hướng Nhật trừng mắt nhìn bọn họ, trên mặt mang theo sự tự tin mạnh mẽ.

Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch thấy sửng sốt, loại vẻ mặt này tựa hồ đã gặp qua ở đâu? Điều này làm cho nghĩ tới Hướng lão đại năm đó, mỗi khi hắn lộ ra biểu tình như vậy thì mọi chuyện đã hoàn toàn nằm ở trong lòng bàn tay hắn.

Nhớ tới quan hệ của vị Hướng huynh đệ trước mắt này cùng Hướng lão đại, Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch bỗng nhiên đối với hắn có một lòng tin trước nay chưa từng có, hướng huynh đệ nhất định sẽ không có việc gì! Mắt thấy hai người Du, Trương cũng không có phản đối gì nữa, Điền Khôn nhân cơ hội liền nói:
- Nếu Trương lão bản cùng Du lão bản không có ý kiến, vậy ta đây muốn mang người đi.

Nhất là nói xong vài lời cuối cùng thì ngữ khí Điền Khôn nặng thêm không ít, rõ ràng là muốn khiêu khích hai người Du, Trương. Đồng thời Điền Khôn cũng cực kỳ đắc ý, cái gì "Thần hộ mệnh" của phố người Hoa, còn không phải để cho mình mang người đi ngay trước mặt bọn họ hay sao.

Sau đó, Điền Khôn cũng không thèm nhìn Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch, quay đầu nói với Hướng Nhật bên cạnh:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta đi thôi. Yên tâm, nởi ở của ta tuyệt đối so với cái trong cái nhà đơn sơ ngươi đang ở này tốt hơn nhiều.

- Ta biết mà, ở phòng tổng thống đúng không?
Hướng Nhật cũng mỉm cười đáp lại, trong mắt mang theo một tia đùa cợt.

Điền Khôn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, ý tứ châm chọc của Hướng Nhật hắn để một bên như nghe mà không hiểu? Được, hiện tại cho ngươi đắc ý một hồi, đợi đến địa bàn của ta, xem ngươi chết như thế nào! Ngồi trên xe Điền Khôn, Hướng Nhật như là không xem sự có mặt của hai thành viên "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" ngồi ở bên cạnh mình giống như đang áp giải phạm nhân, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh tượng bận rộn của phố người Hoa ngoài cửa sổ xe.

Qua hơn mười phút, ô tô ngừng lại phía trước một kho hàng, vài chiếc xe phía sau cũng cùng nhau dừng lại.

Sau khi những người đó vừa mới lần lượt xuống xe, có hai người tới mở cửa xe Hướng Nhật.

- Tiểu huynh đệ, mời!
Điền Khôn xuống xe sớm nhất, quay về cánh cửa kho hàng đang mở rộng đưa tay ra hiệu, biểu tình trên mặt lại cực kỳ âm lãnh.

- Đây là phòng tổng thống sao? Ta xem không giống mà.
Hướng Nhật cau mày xuống xe, vừa nói vừa đi vào trong kho hàng.

Khi ô tô dừng lại, hắn cũng đã quan sát được vị trí địa lý ở đây, xung quanh không có bất cứ nơi náo nhiệt gì, thoạt nhìn là một địa phương rất tốt để giết người hủy thi thể.

- Con mẹ mày còn giả ngu sao?
Một thanh âm bừa bãi của một người vang lên, là của thanh niên ngổ ngáo kia, bởi vì bị Hướng Nhật đánh cho hầu như thành trọng thương, lúc này tới địa bàn của mình rồi, hắn cũng không tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.

Mà Điền Khôn cũng không có ý tứ can thiệp chút nào, trong miệng vừa mới kêu thân thiết "tiểu huynh đệ", hiện tại nhìn đối phương cùng thủ hạ của mình phát sinh xung đột, dường như cũng cực kỳ hài lòng khi thấy cảnh này.

Hướng Nhật hơi liếc nhìn hắn một cái rồi đưa ánh mắt chuyển hướng sang phía gã thanh niên ngổ ngáo kia, bỗng nhiên bước tới từng bước, tát qua một cái.

Thanh niên ngổ ngáo kia căn bản không có dự liệu đến Hướng Nhật ở địa bàn của mình lại còn dám động thủ, "Ba" một tiếng, không kịp có phản ứng gì, cả người bị văng xa mấy mét, trên mặt đất lăn vài vòng, ngất đi, khuôn mặt bị tát sưng lên so với bánh màn thầu còn lớn hơn.

Người bên cạnh cũng bị hoảng sợ, tiếp theo mới chợt hiểu ra, hùng hổ vây quanh Hướng Nhật ở chính giữa.

Có thể bọn họ cũng gặp qua những đồng bạn không may bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện, biết người thanh niên gầy yếu trước mắt này cũng không phải là quả hồng mềm mại người nào đều có thể vân vê, chẳng qua là vây bắt, cũng không có thực sự động thủ.

Điền Khôn cũng hơi chút sửng sốt một chút, sau đó cũng không thèm nhìn thanh niên bưu hãn đang hôn mê nằm dưới đất một cái, chỉ là lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hướng Nhật:
- Dám động thủ ở trước mặt tao, mày quả nhiên rất có gan a.

Hướng Nhật cũng không cùng hắn nói lời thừa:
- Chuyện của chúng ta cũng cùng nhau giải quyết đi, nói thật, tao rất ghét phiền phức.

Dù sao cũng đã cùng đám "Trường Nhạc Thanh Niên Bang " tới nơi vắng vẻ như vầy, Hướng Nhật cũng không sợ bản thân động thủ sẽ bị người khác thấy được, cảnh sát nước Mỹ cũng sẽ không ở thời gian "không thích hợp " này mà đi ra quấy rối.

- Đừng tưởng rằng trong tay có chút công phu thì có thể kiêu ngạo.
Điền Khôn trên mặt hiện rõ vẻ tức giận, Hướng Nhật kiêu ngạo khiến hắn vô cùng khó chịu, thuận tay từ bên hông rút ra một khẩu súng, nhắm ngay Hướng Nhật nói: - Mày biết đây là cái gì không?

- Súng.
Hướng Nhật nhàn nhạt nở nụ cười, tuyệt không đem uy hiếp của khẩu súng để vào mắt.

- Biết là tốt rồi.
Điền Khôn trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.

- Chẳng qua vậy thì sao? Đối với tao đó chỉ là một món đồ chơi của một đứa trẻ con mà thôi.
Hướng Nhật nói tiếp không nể tình chút nào .

- Món đồ chơi của một đứa trẻ con?
Ánh mắt Điền Khôn co rụt lại, biểu tình cũng trở nên điên cuồng, mở chốt an toàn súng, nòng súng vẫn nhắm ngay Hướng Nhật như cũ:
- Tao chỉ hỏi màymột vấn đề, mày tốt nhất thành thật trả lời. Mày có quan hệ gì với bọn Trương Thái Bạch?

Điền Khôn cẩn thận hỏi, bản thân hắn mới cùng "Võ Lâm Hội" trở mặt không lâu sau, Hướng Nhật lại "đúng lúc" chạy tới, đây cũng không tránh khỏi có chút trùng hợp.
Cho nên hắn hoài nghi Hướng Nhật là do bọn Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch mời tới để trợ giúp, bởi vậy hắn muốn hỏi cho rõ ràng, xem còn có "địch nhân" nào tiếp tục tới nữa hay không.

Hướng Nhật bâng quơ đáp:
- Quan hệ thì khá tốt, trên cơ bản vì bọn họ có thể đem cái ' Trường Nhạc Thanh Niên Bang ' chó má của bọn mày xóa tên là được.

- Mày nghĩ rằng tao không dám nổ súng hay sao?
Nhìn biểu hiện của Hướng Nhật bình tĩnh như vậy, Điền Khôn giận giữ nói, hắn tưởng rằng Hướng Nhật cho là bản thân không dám nổ súng, cho nên mới không chút nào cố kỵ làm cho mình tức giận.

- Nhưng tao chưa từng có cho rằng như vậy mà.
Hướng Nhật nhún vai, thái độ biểu hiện như việc của Diền Khôn cùng bản thân không có quan hệ gì.

Thấy một màn này, trong lòng Điền Khôn bắt đầu nảy sinh ác độc, mắt bắn ra sát ý nồng đậm, mạnh mẽ khống chế xúc động cho đối phương một phát súng, gằn giọng nói:
- Giết mày tuy rằng có chút phiền phức, tuy nhiên mày đừng quên đây là chỗ của tao, chỉ cần xử lý sạch sẽ một chút, tuyệt đối không có bất cứ cái vấn đề gì.
Hơn nữa hắc hắc, tao vì sao muốn giết mày chứ? Đem tứ chi của mày cắt đứt cũng không phải chơi rất vui sao?

Nói xong, hắn đem nòng súng nhắm ngay vào bắp đùi phải của Hướng Nhật.

Vẻ mặt Hướng Nhật không biến đổi chút nào, nhìn đối phương giống như đang nhìn người ngu ngốc:
- Mày nói nhảm nhiều quá, muốn nổ súng thì nhanh đi, ca ca không có nhiều thời gian để chơi với mày.

Nói xong, bước lên phía trước từng bước.

Chết đến nơi còn dám kiêu ngạo như thế, Điền Khôn cũng không quản được nhiều như vậy nữa, liền bóp cò bắn một phát.

Cự ly gần như thế, đương nhiên không có khả năng bắn lệch.

Chỉ nghe "Bùm" Một tiếng, đạn bắn trúng bắp đùi phải của Hướng Nhật.

Nhưng mà ngoại trừ trên mặt quần lưu lại một vết đạn nho nhỏ bên ngoài, máu đang mong chờ cũng không có chảy ra.

- Làm sao có thể chứ?
Đám lưu manh ở sát đó, bởi vì vây Hướng Nhật ở chính giữa, cự ly cũng gần, cho nên thấy càng rõ ràng, tất cả vẻ mặt đều khiếp sợ không dám tin.

Điền Khôn cũng ngẩn người, mình rõ ràng bắn trúng đối phương, thế nhưng, vì sao đối phương lại không có việc gì? Điền Khôn không tin lại liên tục bắn vài phát súng nữa.

Tuy nhiên Hướng Nhật cũng sẽ không ngốc như vậy mà đứng yên làm cái bia bắn, tuy rằng đối với thân thể không tổn hao chút nào, nhưng khi quay trở lại mà quần áo thủng lỗ chỗ thì hắn cũng không mong muốn chút nào.

Vừa mới chịu một phát súng kia, chỉ là vì muốn làm kinh sợ đối phương một chút, thuận tiện cũng chứng minh lời vừa mới nói của mình- súng đối với hắn mà nói quả thực chỉ là một món đồ chơi của đám trẻ con mà thôi.

Một cái thuấn di đến bên cạnh người Điền Khôn, một tay bóp cổ hắn nâng lên lạnh lùng nói:
- Tao nói rồi, muốn xoá tên ' Trường Nhạc Thanh Niên Bang ' thì nhất định sẽ làm được!

Nói xong, năm ngón tay hắn bóp chặt lại, Điền Khôn tức khắc mặt đỏ lên, ngay cả đầu lưỡi cùng lòi ra.

Nhưng Hướng Nhật cũng không có giết hắn, nếu thực sự giết đi Điền Khôn, như vậy 40, 50 thành viên của "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" xung quanh cũng khẳng định không để chạy thoát được.

Tuy nhiên đây chính là nước Mỹ, thoáng cái chết nhiều người như vậy, chính phủ nước Mỹ nhất định sẽ không thể để yên được. Hắn cũng không e ngại lắm, nhưng đối với kế hoạch kế tiếp đối phó với thế lực phía sau màn kia rất không có lợi.

Hơn nữa, hắn cũng không muốn bởi vì sự kiện này mà liên lụy đến Du Tiểu Cường cùng Trương Thái Bạch, hai bang phái gần đây đang xung đột với nhau, "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" chết nhiều người như vậy, vậy thì "Võ Lâm Hội" chinh là đối tượng trọng điểm để FBI phải điều tra.

Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không phải cái dạng thiện nam tín nữ, cứu vớt vạn dân để giữ gìn hòa bình thế giới, việc ngốc như vậy hắn cũng sẽ không đi làm, mà thả đi cừu nhân sẽ bất lợi đối với huynh đệ của mình đây cũng không phải là nguyên tắc làm người của hắn.

Mặc dù không thể giết bọn họ, nhưng làm người phải có nguyên tắc, nói muốn xoá tên "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" thì nhất định không thể để nó tiếp tục tồn tại trên thế giới này.

Dù sao Hướng Nhật cũng còn có sở trường hay ho kia, đem 40, 50 thành viên "Trường Nhạc Thanh Niên Bang" cùng lão đại bọn chúng biến thành ngu ngốc, đối với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng, chỉ cần không phải là việc chết nhiều người quá mức, chính phủ nước Mỹ cũng nhất định sẽ không làm to chuyện, huống chi những người này cũng chỉ là Hoa kiều.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK