- Có phải là Lạc Phi Tử tiểu thư đó không?
Phương Oánh Oánh mỉm cười hỏi thăm.
- Chị là?
Lạc Phi Tử nghi hoặc nhìn cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mắt mình. Khi bắt gặp vòng số một thật vĩ đại nếu so sánh với của phụ nữ bình thường của đối phương, trong lòng nàng dâng lên một sự hâm mộ vô bờ bến.
- Chị khỏe chứ! Mình tên là Phương Oánh Oánh, là thư ký của ông chủ.
Phương Oánh Oánh lễ phép đáp lời nàng.
- Ông chủ?
Lạc Phi Tử cổ quái nhìn thoáng qua "người nào đó" đang đứng cận kề nàng, có chút không dám tin hỏi:
- Hướng tiên sinh là… ông chủ của chị sao?
- Đúng vậy!
Phương Oánh Oánh khẳng định gật đầu, rồi lại chuyển ánh mắt nhìn lưu manh đang đứng kế bên, mập mờ nói:
- Ông chủ hôm nay không có cùng bạn gái tới sao?
Nói xong, nàng rất có thâm ý nhìn thoáng qua ngọc nữ minh tinh trước mặt.
Dù cho rất kỳ quái không hiểu sao cô nàng ngực to lại hỏi như vậy, nhưng Hướng Nhật vẫn trả lời:
- Sở Sở... Nàng hiện ở nhà, tôi đợi chút sẽ trở về cùng nàng.
Dù sao cô nàng đại minh tinh trước mặt này là bạn học thời trung học của hắn, Hướng Nhật cũng hiểu được không có gì phải e dè kiêng kỵ.
- À?
Phương Oánh Oánh sửng sốt, chuyện có chút ngoài dự liệu của nàng. Theo tính toán của nàng thì tên "công tử bột" hẳn sẽ không dám trả lời, thậm chí còn cực lực phủ nhận mới đúng. Thật không thể ngờ đến đối phương chẳng những trả lời, mà ngay cả tên cũng nói ra. Lại quay ánh mắt nhìn về nữ minh tinh kia thì không những không thấy nàng tỏ ra dấu hiệu ghen tuông nào, ngược lại nàng ta còn có vẻ cao hứng. Tại sao có thể như vậy?
Phương Oánh Oánh không nghĩ ra, chính mình đã "nhắc khéo" cho nàng biết hắn ta đã có bạn gái là một chuyện thật, vậy làm sao mà nữ minh tinh này vẫn không có chút phản ứng? Trong lòng rất sốt ruột, đang muốn tiến lên lần nữa kích động đối phương vài câu, phía sau một giọng nói có chút lạnh lẽo vang lên:
- Hướng tiên sinh, nghe nói bạn gái của anh ở nhà sao?
Hướng Nhật cả người căng cứng quay đầu lại, chỉ thấy Thiết đại cảnh sát mặt lạnh như tiền đang đi tới, yết hầu chợt trở nên cứng ngắc:
- Tiểu... Tiểu Uyển, em... em sao lại tới đây?
- Tôi không thể tới sao?
Thiết Uyển cười mà như không cười nói. Tiếp theo nàng làm như vô tình nhìn thoáng qua cô gái đeo kính mát cùng với nữ thư ký mà bộ ngực giống như đã qua giải phẫu thẫm mỹ "nâng cấp" bên cạnh. Nếu như lửa giận có thể làm cho con người chết cháy, như vậy Thiết Uyển có thể cam đoan hiện tại "tên nào đó" nhất định bị "cháy" sạch, ngay cả "cặn bã" của hắn cũng không xót lại. Nguyên vì mới vừa rồi nàng còn đang lo lắng sợ hãi "người nào đó" xảy ra chuyện không may, nhưng tới rồi mới biết được, lo lắng của bản thân căn bản là dư thừa! "Người nào đó" chẳng những không có chút nguy hiểm nào, mà còn ‘đa đoan’ cùng hai người con gái xinh đẹp trao đổi. Chuyện quan trọng nhất không thể tha thứ cho hắn chính là, bạn gái mà chính miệng hắn khai ra lại không phải là chính mình, mà là cái cô ‘vợ cả’ đáng chết Sở Sở kia!
Hướng Nhật đầu tuôn ướt đầy mồ hôi lạnh! Hắn đã không còn tâm trí đâu để tìm hiểu tại sao Thiết đại tiểu thư đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hiện tại điều chủ yếu nhất cần làm chính là giải quyết nguy cơ trước mắt. Từ câu hỏi mới vừa rồi của Thiết Uyển thì cũng biết rằng, nàng nhất định đã nghe được câu nói kia của mình, có muốn giải thích bây giờ thì cũng đã chậm. Hơn nữa cho dù muốn dùng lời ngon ngọt để giải thích cùng nàng thật rất khó, bởi vì đại minh tinh còn đang tại đây, nếu như bị nàng nghe được, từng là "bạn học" với nhau nàng sẽ có "nghĩa vụ" nói cho Sở Sở biết hay không đây chứ? Mà một khi Sở đại tiểu thư biết mình ở bên ngoài còn có nữ nhân khác, có thể hay không nàng sẽ thật sự làm như lời nàng từng nói với hắn, đầu tiên sẽ giết chết hắn sau đó sẽ tự sát?
Đầu óc Hướng Nhật tốc hành suy nghĩ xoay sở, hy vọng tìm ra cách nào đó có thể "dung hòa" mọi chuyện, vừa có thể làm cho cô nàng sĩ quan cảnh sát hài lòng mà cũng sẽ không bị Sở tiểu thư phát hiện…
Người ngoài cuộc thì trông thấy rõ ràng, tên "cảnh sát’" tay bị thương kia vì trông thấy nữ sĩ quanh cảnh sát mới tới mà trở nên ngây ngốc.
Nhận thấy được không khí có chút quái dị, mặc dù trong bụng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Lạc Phi Tử vẫn sáng suốt lựa chọn rời đi. Nàng cáo lỗi một tiếng, lấy lý do là bản thân có chuyện quan trọng rồi vội vã rút khỏi hiện trường.
Phương Oánh Oánh cũng ngửi ra mùi khét trong không khí. Từ ánh mắt của ông chủ tự nhiên có thể nhận ra được, tên "công tử bột" này hình như cực kỳ sợ hãi nữ sĩ quan cảnh sát vừa mới đến. Trong lòng nàng lập tức phỏng đoán thân phận của nữ sĩ quan cảnh sát kia, nếu không phải là một trong các bạn gái của tên thối tha, ít ra cũng đang sắm vai tình nhân của hắn, hơn nữa còn là loại cực kỳ lợi hại! Mặc dù ý nghĩ ban đầu của nàng vì muốn làm cho ngọc nữ minh tinh đố kỵ ghen ghét rời bỏ ông chủ, kết quả nàng đã thất bại! Nhưng hiện tại nữ cảnh sát mới tới này còn ác hơn, dữ dội hơn, không thể không nói kế hoạch của chính mình cuối cùng vẫn là thành công, thậm chí đã vượt qua kỳ vọng ban đầu.
Bất quá chuyện này còn chưa tính là kết thúc được, Phương Oánh Oánh quyết định châm thêm một chút dầu cho đống lửa này, làm cho nó cháy càng thêm dữ dội. Con mắt vừa... chuyển, nảy ra một ý hay, đối với tên "công tử bột" còn đang đứng sững sờ nàng tuôn ra một câu:
- Ông chủ, nếu như không có chuyện gì vậy em xin đi trước nhe…
Vừa nói vừa vứt sang hắn một ánh mắt mê người, nhân tiện đầu lưỡi liếm liếm đôi môi gợi cảm của mình, sau đó mới quay lại lắc lư cái eo nhỏ nhắn mà rời đi.
Hướng Nhật bị chiêu này làm cho hắn muốn hôn mê bất tỉnh, xuất thần nhìn thân ảnh mê người đang rời xa kia, cô nàng này không phải đối mình lúc nào sắc mặt cũng hằm hằm sao? Tại sao mới rồi lại câu dẫn mình như vậy? Nhưng cái kia của nàng bỗng chốc thật sự rất "high", f*ck, khiến cho ông đây muốn dựng thẳng lên...
- Ngực của nàng "ghê gớm" thật a.
Bên tai vang lên giọng nói ghen tuông chua lè của ai đó, Hướng Nhật đang bị mê hoặc đến ngất ngây lập tức gật đầu không ngừng:
- Đúng vậy, đúng...
Đột nhiên ngưng bặt, ý thức được đứng bên cạnh mình là một bình giấm chua, hắn lập tức chữa lại:
- Tiểu Uyển, em đừng hiểu lầm, anh…
- Tôi không có hiểu lầm!
Thiết Uyển lạnh lùng cắt đứt lời hắn:
- Chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết rằng tất cả những chuyện tôi tận mắt chứng kiến đều là giả sao?
- Không phải như thế…
- Tốt lắm, Hướng Quỳ. Tôi mặc kệ anh đã từng có bao nhiêu nữ nhân, tôi hiện tại muốn hỏi anh một câu, hy vọng anh có thể cho tôi một câu trả lời chính xác!
Thiết Uyển không tha tiếp tục muốn chất vấn hắn.
- Em nói…
- Tôi cho anh hạn mười lăm ngày cũng đã gần tới rồi, nếu như thật sự tới ngày đó, anh có thể bỏ rơi tất cả để đi theo tôi không?
- Anh…
Hướng Nhật không biết nói gì. Thực ra, lúc trước hắn chỉ ậm ờ cho xong chuyện, tự nhủ chuyện ngày mai thì để ngày mai lo, giờ tới nước này hắn cũng không biết làm sao. Nếu như có thể mà nói, hắn sẽ hy vọng hưởng trọn phúc đức mà tổ tiên để lại, nhưng từ tình huống hiện tại xem ra chuyện này không thể nghi ngờ gì nữa, đúng là chuyện viển vông xa vời!
Thấy đối phương ấp a ấp úng, Thiết Uyển nhắm hai mắt lại, một lát sau lại mở ra, mặc dù vẻ mặt như cũ không có gì thay đổi, nhưng cái kiểu "im lặng đáng sợ" này lại làm cho người ta càng thêm khổ sở, chỉ nghe nàng chậm rãi nói:
- Tôi biết rồi!
Hướng Nhật trong lòng run lên:
- Tiểu Uyển, em nghe anh...
- Anh không cần lãng phí nước bọt để giải thích, tôi cũng chẳng muốn nghe! Tôi chỉ muốn nói với anh, Hướng Quỳ, từ hôm nay trở đi tôi hy vọng anh đừng quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của tôi, có thể chứ?
Nói xong những lời cuối cùng, giọng của Thiết Uyển gần như nấc nghẹn.
- Tiểu Uyển, anh…
- Như vậy đi, Hướng tiên sinh! Tôi còn có việc đi trước, xin chào!
Thiết Uyển cặp mắt đỏ mọng, xoay người bước nhanh ra khỏi đại sảnh. Nàng sợ nếu ở thêm một chút nữa, nàng sẽ không kìm nén nổi lòng mình mà khóc thành tiếng.
olo
Hướng Nhật cũng không biết sao mình có thể lết về đến nhà được. Trong đầu hắn lúc này tràn ngập ánh mắt vừa bi thương lại vừa tuyệt vọng của Thiết Uyển. Giống như đâm ngang rồi treo luôn tại tim của hắn vậy, từng phút từng giây đau đớn như kim châm
- Hướng Quỳ, anh sao về trễ thế này? Nói, vừa rồi đi đâu làm gì…
Sở Sở vừa muốn nói tiếp liền bị lưu manh một tay kéo vào trong lòng, nhất thời hét lên một tiếng, nghĩ muốn đẩy hắn ra.
Hướng Nhật lại siết lấy nàng ôm chặt hơn, ôm nàng lại ngồi ở ghế sa lông, lúc này mới thận trọng nhìn nàng:
- Sở Sở, để cho anh thanh tĩnh một chút được không?
- Xảy ra chuyện gì?
Thấy lưu manh vẻ mặt thất thần, tim nàng cũng thắt lại.
- Không có gì!
Hướng Nhật cô đơn nói, đột nhiên mắt nhìn thẳng chằm chằm vào nàng, với một giọng đầy ôn nhu mà trước kia chưa từng có hỏi:
- Sở Sở, nếu có một ngày tụi mình xảy ra chuyện xích mích gì đó, em có bỏ anh mà đi không?
- Anh nói cái gì ?
Sở Sở có chút oán trách nhìn hắn, khi thấy hắn không có nói giỡn, lập tức nghiêm mặt nói:
- Dù cho có chuyện gì xảy ra thì em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh, cuộc đời này của em đã trao cho anh rồi!
- Cảm ơn!
Hướng Nhật lại ôm nàng chặt thêm chút nữa.
- Em sắp nghẹt thở rồi nè!
Sở Sở lớn tiếng sẵng giọng, đột nhiên lại có chút hoài nghi hỏi:
- Em thấy anh hình như sau khi đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về thì có vẻ là lạ sao đó?
- Tụi mình không nói chuyện này nữa!
Hướng Nhật chuyển đề tài, trong lúc vô tình nhìn thấy cạnh ghế sa lông có thêm vài cái rương to nên hỏi:
- Sao trong phòng khách có thêm mấy cái rương vậy?
- A… thiếu chút nữa quên nói cho anh biết.
Sở Sở hưng phấn pha một chút kích động quái lạ nói tiếp:
- Anh không biết à? Tụi mình hôm nay có thêm một người dọn tới ở chung!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK